Sạp hàng của Điền Thụy từ lúc mở hàng vẫn luôn có người tiến đến mua đồ.
Người trong xưởng quốc doanh cũng nhanh chóng tan làm, có không ít người xông thẳng đến trước quầy của cậu, người đến sau lo lắng hỏi: “Còn trà sữa không?”
Hôm nay Điền Thụy vẫn chuẩn bị mười tám bình, còn hai bình cậu để lại cho bản thân. Lần này cậu đã rút kinh nghiệm nên không có đem ra.
“Tôi cũng muốn một bình.”
Có người không hiểu vì sao trà sữa đắt như vậy mà lại có nhiều người mua thế, nhịn không được liền hỏi người bên cạnh. “Uống ngon không?”
Người bên cạnh trả lời, “Ông không nghe ngay cả ông Lưu cũng nhắc đến lúc nãy sao?”
Người đó liền bị bị thuyết phục, “Vậy tôi cũng nếm thử một bình.” Nhìn thấy trà sữa càng ngày càng ít, hắn sợ mình chậm tay sẽ không mua được.
Vừa lúc đó, mọi người lên tiếng chào hỏi: “Ông Lưu.”
Ông Lưu nói, “Cho một bình trà sữa.” Nói xong đem chiếc lọ trống không ra trả.
Điền Thụy trả lại cho ông hai hào rồi nói, “Ngày mai quay lại đi, hiện giờ hết rồi!”
Trong lòng ông Lưu bất ngờ: “Nhanh như vậy sao?” Ông là nhân viên kỹ thuật nên phải đợi máy móc tắt hết mới được đi ra ngoài, hiển nhiên không thể nhanh chân bằng bọn trẻ được. Ông quay đầu nhìn những người xung quanh. Mọi người nhanh chóng giấu bình trà sữa mình mới mua được.
Ông Lưu hỏi: “Buổi tối có bán không?” Càng mua không được càng lại càng để ý.
Điền Thụy nói: “Buổi tối không bán, bây giờ chỉ bán giờ trưa thôi.”
Ông Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-van-nien-dai-nuoi-nhan-vat-phan-dien/918741/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.