Điền Thụy có chút không được tự nhiên, nhưng cuối cùng cậu vẫn nằm xuống giường.
Không lâu sau cậu liền cảm giác được Hà Vũ đã ngủ. Điền Thụy nghiêng người nằm xoay lưng vào hắn, có thể cơn buồn ngủ thật sự có thể truyền nhiễm, chưa được một lúc cậu cũng bắt đầu mơ màng.
Chờ đến khi Điền Thụy tỉnh ngủ, trời bên ngoài càng ngày càng mưa to, lần này được ngủ no khiến cho mệt mỏi mấy ngày nay đều tan biến. Điền Thụy mơ màng nhìn đồng hồ trên tay một chút, cậu mới ngủ có bốn mươi phút. Hà Vũ nằm bên cạnh đã sớm tỉnh.
Trời bên ngoài vẫn mưa, cậu có thể lười biếng nằm ngủ, sảng khoải cực kỳ. Sau khi bình tĩnh lại cậu mới phát hiện tay mình hình như đang ôm lấy tay Hà Vũ. Lúc ngủ bởi vì thể hàn nên cậu rất thích tiến gần chỗ ấm áp, hai má cậu đỏ bừng vội vàng buông tay hắn ra. Hà Vũ biết Điền Thụy ngượng ngùng nên cũng không trêu trọc cậu.
“Sao không ngủ thêm chút nữa?” Điền Thụy hỏi.
Hà Vũ nói: “Không cần!” Lúc tỉnh dậy nhìn thấy Điền Thụy ôm chặt mình khiến cho trong lòng hắn có cảm giác khác thường. Lúc nãy hắn một lần rồi lại một lần miêu tả đôi môi của cậu, thoạt nhìn rất ngon miệng. Có thể là ánh mắt của hắn quá trắng trợn, mới miêu tả được hai lần thì Điền Thụy đã tỉnh dậy.
Hà Vũ quay đi để Điền Thụy không phát hiện ra bất thường, “Tiền này cho em, không phải em muốn mua cửa hàng sao?”
Nói xong hắn giống như làm phép, không biết lấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-van-nien-dai-nuoi-nhan-vat-phan-dien/918733/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.