Một ngày là thầy, suốt đời là cha, các sư huynh sư đệ chung quanh nàng đều có thể thích, duy nhất chỉ có một mình sư phụ là nàng vạn vạn lần không thể.
Ngơ ngác, hoang mang, lo sợ, Trọng Tử không biết đã quay lại phòng mình bằng cách nào, trong đầu không ngừng vang vọng giọng nói của Yến Thực Châu, chỉ có hai chữ, chỉ hai chữ thôi nhưng sao nó lại đáng sợ đến thế — loạn luân.
Sự khủng hoảng chiếm cứ lấy toàn bộ đầu óc Trọng Tử, nàng ôm ngực thở dốc, bối rối lắc đầu, dùng thân mình đứng chặn ở ngay cửa phòng, nàng sợ nếu như có người đột nhiên bước vào mà bắt gặp được bộ dạng chật vật này của nàng thì sẽ lập tức nhìn thấu được trái tim đau đớn, coi lòng tan nát đang hiện rõ mồn một của nàng lúc này.
Không phải, không phải là như thế này! Nàng chỉ là tôn kính sư phụ, yêu thương sư phụ như người thân của mình, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh làm bạn với người, làm sao có thể nảy sinh ra suy nghĩ đáng sợ và không biết xấu hổ như thế kia chứ?
Nhưng mà, lần này nàng vượt vạn dặm xa xôi mạo hiểm đến Côn Luân là vì cái gì? Là vì trong lòng luôn cảm thấy lo lắng cho an nguy của sư phụ, gấp gấp muốn nhìn thấy người một lần. Nàng đã sớm xem Tử Trúc Phong là nhà của mình, mà sư phụ của nàng, chính là người quan trọng nhất trong ngôi nhà kia, thậm chí còn quan trọng hơn cả chính bản thân nàng. Nàng không thể chịu đựng được cảnh tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-tu/205789/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.