Lén lút đi tìm tiểu nha đầu kia để phân cao tranh thấp, làm mất bao nhiêu là thời gian, lần này đến trễ nhất định sẽ bị trách mắng. Trác Hạo quyết tâm sẽ biểu hiện thật xuất sắc để cha mẹ vui lòng. Vì thế nên chỉ mãi tươi cười chào hỏi quan khách đang ngồi trong điện, mà không hề nhận ra, mỗi bước chân của y đi qua là vẻ mặt của mọi người đều trở nên kỳ quái, ai nấy đều nhìn chằm chằm theo bóng dáng y, giống như họ đang nhìn thấy chuyện gì đó hết sức buồn cười vậy.
Trác Hạo lập tức đi đến trước mặt Trác Diệu, quỳ xuống cao giọng: “Bái kiến phụ thân!”
Khi y cúi đầu xuống, các tân khách và đệ tử Thanh Hoa cung ở xung quanh đều quay mặt đi chỗ khác, cực lực nhẫn nhịn để nín cười.
Nhìn con trai bị mọi người cười cợt, Trác Diệu xấu hổ vô cùng, vừa bực mình vừa buồn cười nên thành ra quên luôn việc truy cứu chuyện con mình tới chậm trễ, quát lớn: “Lớn như vậy mà còn nghịch ngợm phá phách thế sao, ăn mặc thế này đi ra tiếp khách, còn ra thể thống gì nữa!”
Cứ nghĩ bị mắng vì đến muộn, ai ngờ lại bị mắng vì chuyện quần áo. Nói đến quần áo trang phục, Trác Hạo tự nhận thấy mình ăn mặc cũng rất khéo léo có phong cách cơ mà. Nhưng nghe thấy cha mắng như vậy cũng không khỏi mờ mờ mịt mịt cúi đầu kiểm tra lại y phục vài lần, rồi ngẩng lên với vẻ mặt nghi hoặc nói: “Hôm nay còn chưa chính thức đến ngày chúc thọ phụ thân, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-tu/205782/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.