Tử Trúc Phong không có người ngoài ra vào, nên Trọng Hoa cung rộng lớn như vậy mà luôn có vẻ lạnh lẽo, trống vắng, không có lấy một bóng người. Qua vài ngày, sự mới mẻ hứng thú đã qua đi, lại không có bài học, bài luyện gì mới, Trọng Tử nhanh chóng cảm thấy nhàm chán. Thật ra, các đệ tử Nam Hoa ngoại trừ việc bị cấm xuống núi một mình ra thì đều được tự do. Trong tình cảnh chẳng còn gì thú vị, Trọng Tử đột nhiên nhớ tới một người, vì thế mới sáng sớm đã rời khỏi Tử Trúc Phong, hướng tới ngọn núi cao nhất có Lục Hợp điện tọa vì chạy đến.
Lục Hợp điện nhìn qua vẫn vô cùng trang nghiêm, rất nhiều đệ tử ra vào, bên trong mơ hồ truyền đến giọng nói của Mẫn Vân Trung. Trọng Tử sợ nhất người này, làm sao còn dám đi vào, nên vội vàng tránh đi. Cô bé vô tình men theo hành lang đi tới cửa một đại điện khác, giương mắt nhìn lên thì thấy trên cửa đại điện có viết ba chữ rất to.
Trọng Tử không biết chữ nên không biết trên đó viết gì, nghi hoặc đứng nhìn.
“Trọng Tử, ngươi muốn làm gì.” Có người chợt đẩy mạnh cô bé một cái.
Quay người nhìn lại, Trọng Tử cảm thấy người vừa đến nhìn có chút quen mắt, nghĩ nghĩ mới nhớ ra người đó là ai.
Từ khi làm đệ tử Mẫn Vân Trung, địa vị của Văn Linh Chi ở Nam Hoa phái hẳn là không nhỏ. Hiện Văn Linh Chi đang cùng mấy nữ đệ tử khác đi đến Lục Hợp điện, không ngờ lại gặp Trọng Tử ở đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-tu/205777/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.