Năm tháng dần trôi qua, thời gian dài vô tận, biển rộng lại hóa nương dâu.
Trên một dòng sông rộng lớn trải dài, quanh co uốn lượn, có một con thuyền trông nhẹ tênh như một chiếc lá đang lững lờ trôi xuôi theo dòng nước. Dọc theo hai bên bờ là rừng hoa đào tuyệt đẹp, những đóa hoa đào khoe sắc in bóng mình dưới làn nước trong xanh, từng cơn gió thổi qua lại mang theo những cánh hoa màu hồng phấn lả tả rơi đầy dòng nước bên dưới. Làn sương sớm vẫn còn đọng lại giăng khắp nơi đây. Con đường phía trước mây nước giăng giăng mờ mịt, không biết sẽ dẫn đến nơi nào.
Một vị tiên nhân áo trắng ngồi ở đầu thuyền, đứng bên cạnh có một tiểu cô nương khoảng mười tuổi, y phục và chiếc thắt lưng của cô bé cũng là một màu trắng tinh khôi như vị tiên nhân kia, dáng vẻ cô bé dịu dàng, ung dung đến mức làm rung động lòng người.
"Sư phụ, chúng ta đang đi đến nơi nào đây ạ?"
"Chúng ta cùng đi đến chân trời, về phía cuối trời đó."
"Chỗ đó rất xa mà."
Vị tiên nhân áo trắng chấn động cả người quay mặt sang nhìn cô bé : "Thủy Tiên... không muốn đi cùng sư phụ sao?"
"Có chứ ạ." Bất chợt nhìn thấy rõ nỗi thương tâm ẩn chứa trong đáy mắt vị tiên nhân kia, cô bé cuống quít lắc đầu, hai bàn tay nhỏ bé vội vàng túm chặt bàn tay của vị tiên nhân mà nói: "Sư phụ muốn đến nơi nào, Thủy Tiên sẽ đi cùng người đến nơi đó!"
"Thật sao?" Vị tiên nhân áo trắng nghe cô bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-tu/1272008/quyen-4-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.