Núi Côn Luân từ trước đến nay vốn là nơi giam giữ những tên ma đầu và những kẻ phạm trọng tội của tiên môn, khắp nơi trong băng lao là một khung cảnh tối tăm rộng lớn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười thật ghê rợn, có lẽ là tiếng của các tội nhân hoặc ma đầu bị giam giữ ở nơi này vọng lại, những âm thanh đó thật xa xôi mà thăm thẳm, huyền ảo. Nếu như không có thói quen lắng tai nghe những tiếng động ở một nơi tĩnh mịch như thế này thì tuyệt đối sẽ nghe không được bất cứ tiếng động nào, bởi vậy có thể kết luận rằng nơi này rất rộng lớn và cũng vô cùng trống trải.
Bọn họ cũng đều bị phong ấn ở trong băng hay sao? Trong những lúc nhàm chán vì tình cảnh đặc biệt lúc ấy Trọng Tử lại nghĩ như vậy.
Bởi vì tác dụng của loại huyền băng này nên cơ thể nàng không thể sinh trưởng hoặc phát triển, ngay cả những đoạn xương cốt bị đánh gãy cũng không liền lại được, vẫn mãi duy trì trạng thái như lúc mới bị đánh gãy lần đầu tiên, sát khí trong cơ thể của nàng chỉ cần hơi ngưng tụ lại một chút là lập tức tự động theo chỗ gãy giữa những đoạn xương tỏa hết ra ngoài, cũng may là cơ thể đã bị đông cứng trong băng lạnh giống hệt như đã chết, cho nên ở những chỗ đó đã không còn cảm giác gì nữa rồi.
Năm cái khóa tiên khóa chặt tay, chân và cổ nàng, ở bên trong băng đen xung quanh người nàng có những mũi nhọn sắc bén chỉ cần hơi nhúc nhích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-tu/1271992/quyen-3-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.