Tuy rằng lúc này Trọng Tử kinh hãi vô cùng, lại nơm nớp lo sợ bị Lạc Âm Phàm trách mắng, bệnh tình so với ngày thường còn nặng hơn, nhưng nàng không dám làm bậy nữa, Nam Hoa có ‘thần dược linh đan’, ngày ngày cẩn thận điều trị, bệnh tình của nàng ngày càng chuyển biến tốt đẹp, hai tháng sau Hành Huyền đến xem, vui mừng vô cùng, Lạc Âm Phàm cũng không nói gì nữa. Chuyện đêm đó, Lạc Âm Phàm không nhắc lại, càng không hề trách mắng gì nàng. Sau khi xác định Trọng Tử đã hoàn toàn bình phục, ngày hôm sau liền sai Yến Thực Châu đưa Trọng Tử tới Ngọc Thần Phong. Trọng Tử không dám cãi lời, bảo Yến Thực Châu đi trước, sau đó đi tới cửa điện chào từ biệt, thì thấy hai đứa bé gái đứng ở bên ngoài, nhìn rất quen mắt. Mộ Ngọc đứng ở trước thềm, thấy nàng liền mỉm cười gật đầu ý bảo nàng vào trong, lại cố ý nhắc nhở: “Bên trong có khách, Chưởng giáo cũng ở đó, con nhớ nói năng cẩn thận chút.” Nhận ra được đó là tiểu dược đồng lúc trước ở Tiểu Bồng Lai, vị khách kia là ai cũng không khó đoán ra, Trọng Tử nhỏ giọng cảm ơn Mộ Ngọc. Trong điện, Lạc Âm Phàm, Ngu Độ và Trác Vân Cơ đang ngồi nói chuyện với nhau. Trọng Tử trước hết thi lễ vấn an Ngu Độ, sau đó lại đi đến trước mặt Lạc Âm Phàm, nghe hắn dặn dò: “Cẩn thận tu hành, không được lười biếng.” sau đó bảo nàng đi xuống. “Nếu đệ tử rảnh rỗi, có thể quay về Tử Trúc Phong thăm sư phụ không?” “Đối với người tu hành, nơi nào cũng giống nhau cả, con đã tới Ngọc Thần Phong thì nên lấy việc luyện tập thuật pháp làm trọng. Sư huynh con sẽ giám sát việc tu luyện của con, không thể cứ tùy hứng như lúc trước được, cứ tới định kỳ sư phụ sẽ tới kiểm tra xem con đã lĩnh hội được những gì.” Ngay cả một tia hy vọng cuối cùng sư phụ cũng nỡ chặt đứt sao? Trọng Tử cụp mắt, vâng lời đi ra ngoài, ai ngờ Ngu Độ ở bên cạnh đã gọi nàng lại, cười nói: “Sao chỉ lo hỏi han sư phụ, Vân Tiên tử sau này sẽ ở lại Tử Trúc Phong, Tiên tử cũng coi như là trưởng bối của con, sao con không lại thi lễ với tiên tử chứ.” Trọng Tử ‘vâng’ một tiếng rồi tiến lên thi lễ. Trác Vân Cơ đứng dậy đỡ nàng lên: “Miễn đi, ta chỉ là khách ở tạm mà thôi.” Ngu Độ nói: “Ở tạm biết đâu sẽ thành ở hẳn.” Trác Vân Cơ mỉm cười: “Ngu Chưởng giáo lại chê cười tiểu nữ rồi.” Cuối cùng Lạc Âm Phàm nhíu mày, mở miệng nói: “Lạy cũng đã lạy rồi, sẽ chậm trễ mất, để cho con bé đi đi.” Ngu Độ cười, không nói. Nhìn thấy sắc mặt Trọng Tử trắng bệch, đờ đẫn, Trác Vân Cơ nhìn vào mắt Lạc Âm Phàm, nhẹ giọng: “Con đi đi thôi, sư phụ sẽ đi Ngọc Thần Phong thăm con mà, người sẽ kiểm tra việc học hành của con đó.” Trọng Tử yên lặng xoay người đi, bái biệt Lạc Âm Phàm, cả người lảo đảo. Lạc Âm Phàm không tỏ vẻ gì đỡ lấy cánh tay Trọng Tử, đỡ nàng đứng lên, nói: “Sư phụ còn có lời muốn dặn dò con.” Nói xong liền mang nàng biến mất. Mới ra tới cửa, Trọng Tử liền cảm thấy lồng ngực đau đớn, cổ họng có gì đó ngọt ngọt, rốt cuộc nàng nhịn không được, phun ra một ngụm máu tươi. Trên vai nàng chợt có một lực vô cùng êm dịu truyền vào trong người, cảm giác khó chịu dần dần giảm bớt. Trọng Tử ngẩng mặt lên: “Sư phụ.” “Con nhớ cẩn thận dưỡng thương, không được tùy hứng làm loạn nữa.” Lạc Âm Phàm thu tay lại, thản nhiên nói: “Để ý tu hành, Thử kiếm hội lần sau, đừng để sư phụ thất vọng.” Trọng Tử tuyệt vọng nhìn hắn bước vào cửa điện. ………….. Trời đã vào đêm, trong phòng đèn đuốc lạnh lùng, tiếng gió gào thét rít qua những tán cây cổ mộc tán rộng che kín cả một vùng, không hề giống với Tử Trúc Phong lúc nào cũng yên tĩnh, làm người ta cảm thấy xa lạ. Đi thẳng đến Ngọc Thần Phong, Mộ Ngọc cùng với Yến Thực Châu đã thu xếp phòng ở cho Trọng Tử ổn thỏa, nhưng sáng sớm Tần Kha đã nhận nhiệm vụ đi ra ngoài, ngày mai mới có thể trở về, vì thế Yến Thực Châu cùng với vài nữ đệ tử tốt bụng ở lại ngủ cùng với nàng. Đêm dài đằng đẵng, mấy nữ đệ tử cũng đã đi ngủ rồi, chỉ còn một mình Trọng Tử còn thức, dựa vào đầu giường thẫn thờ. Ánh đèn vàng ấm áp, thế nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. “Trọng Tử?” Yến Thực Châu nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên thấp giọng thở dài: “Đừng nghĩ lung tung nữa, hãy sớm chặt đứt ý nghĩ kia đi.” Trọng Tử nhào vào trong lòng Yến Thực Châu, nước mắt giống như những hạt châu thi nhau rơi xuống. Thì ra Yến Thực Châu cũng đã nhìn ra được lòng nàng rồi, thế nhưng nàng làm sao chặt đứt được, nàng thật sự không xóa nổi cái mong muốn ấy! Yến Thực Châu kéo Trọng Tử từ trong lòng nàng ta ra, giữ chặt lấy nàng, nghiêm mặt nói: “Muội vốn luôn là người hiểu đạo lý, sao lúc này lại hồ đồ như thế? Việc này muội không thể khăng khăng như thế được. Muội có biết, nếu Chưởng giáo biết được, muội không muốn sống nữa cũng không sao, nhưng lúc đó mặt mũi Tôn giả biết để vào đâu, muội sao không vì người mà nghĩ lại một chút?” Nghe Yến Thực Châu nói xong, Trọng Tử như người tỉnh dậy từ trong mộng, đau lòng phút chốc bị thay thế bởi sự sợ hãi khôn nguôi. Mấy năm nay sư phụ bảo vệ nàng quá kỹ, nên nàng mới không biết thận trọng, hình thành tính cách bốc đồng, cố tình không để ý đến hậu quả, cho tới giờ lúc nào cũng chỉ biết nói bản thân bị ấm ức, lại không hề nghĩ tới việc này một khi bị phát hiện, sẽ khiến cho sư phụ phải rơi vào tình cảnh xấu hổ đến mức nào! Nàng thương người, lại càng không thể làm cho thanh danh của người bị vấy bẩn dẫu chỉ là một chút. Lúc này Trọng Tử mới nhớ đến những câu nói của Ngu Độ, những câu nói đó hình như còn có ý tứ sâu xa, chẳng lẽ Chưởng giáo đã phát hiện ra điều gì! Chỉ đơn giản là hai chữ thầy trò, tất cả đều do nàng vọng tưởng mà thôi. Trọng Tử vừa hối hận lại vừa sợ hãi, nghĩ đến Trác Vân Cơ và sư phụ giờ này thân mật với nhau như thế nào, ngực liền đau nhói từng cơn, muốn buông tay cũng không được, càng đau lòng thêm, trong lòng vừa xấu hổ vừa đau đớn, cuối cùng cũng mơ màng đi vào giấc ngủ. Chờ nàng ngủ say, Yến Thực Châu tém lại góc chăn cho nàng, sau đó cũng lui sang phòng bên cạnh. Cửa còn mở, căn phòng vắng lặng, ánh đèn leo lét khẽ lay động. Trọng Tử mở mắt, xoay người bước xuống giường. …………… Trong điện, ánh sáng của minh châu chiếu rọi khắp nơi, Trác Vân Cơ cầm chén trà nóng đi đến, nhẹ nhàng để trên bàn. Lạc Âm Phàm nghĩ đến vết thương của tiểu đồ đệ, lại sợ con bé lại làm chuyện ngốc nghếch nữa, tâm vốn không yên, bèn để bút xuống, tiện tay bưng chén trà lên, lại ngạc nhiên đặt chén trà xuống: “Bây giờ đã không còn sớm, tiên tử đi nghỉ ngơi trước đi.” “Vân Cơ chỉ đọc sách thôi, không làm phiền Tôn giả đâu.” “Cám ơn tiên tử.” “Vân Cơ cũng rất thích con bé.” Trác Vân Cơ mỉm cười, nhẹ giọng: “Người đi xem con bé đi.” Lạc Âm Phàm không nói gì, đứng dậy đi ra khỏi điện. Trác Vân Cơ nhìn hắn rời đi, sau đó xoay người thu dọn đồ đạc trên bàn, chợt nhìn thấy một cái chén màu trắng đặt sát tường, trên thân chén phủ đầy bụi bặm, không biết bao nhiêu năm rồi không dùng đến nó, bèn vươn tay cầm lấy. Vẫn mãi cố chấp đuổi theo hình bóng xa vời ấy, xa vời đến mức gần như đã mất hẳn lòng tin, mơ hồ thế nào có một ngày lại có thể đến gần người, ở bên cạnh người thế này. Cô bé ấy, nàng rất thích, và cũng rất biết ơn. Cùng một cái tên, nhưng không phải cùng một người, ai có thể nghĩ được, người là một người hiểu biết thông suốt mọi chuyện, cũng sẽ giả vở ngớ ngẩn, đem cô bé này trở thành thế thân. Sự quan tâm của người, sự thân thiết gần gũi của người, ai có thể kháng cự được? Để rồi dẫn đến cục diện ngày hôm nay. Lúc ban ngày, khi nàng nhìn thấy trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia tất cả đều là đau lòng tuyệt vọng, lại không thể nói gì, có thể khiến người căng thẳng khẩn trương như thế, nàng thật sự rất hâm mộ…. Trong lòng chua xót, Trác Vân Cơ nhẹ nhàng lau sạch chén trà, trả lại chỗ cũ. “Vân Tiên tử.” Phía sau bỗng có người nhỏ giọng gọi. Giọng nói dễ nghe như này vốn trên đời cũng không có nhiều, có thể dễ dàng đoán được là ai, Trác Vân Cơ giật mình, xoay người mỉm cười: “Ban đêm sao không nghỉ ngơi, lại đến chỗ này làm gì?” ………….. Mỹ nữ xinh đẹp đệ nhất Tiên giới, y tiên đứng đầu lục giới, lúc còn sống đã cứu vô số người, là một nữ tử lương thiện, đột nhiên chết, trở thành thất bại lớn thứ hai của Nam Hoa sau sự kiện tinh lọc Ma kiếm, làm rung động cả trên dưới Tiên giới. Nơi nàng chết, cũng như hung thủ hồ đồ kia, đều liên quan tới một người rất nổi danh trong Tiên môn. Xảy ra chuyện ở nơi của hắn, đã khiến người ta khó mà tin nổi rồi, càng làm người ta lấy làm kỳ lạ là đến Thiên cơ Tôn giả Hành Huyền không thể tìm ra được nguyên nhân. Di thể của Trác Vân Cơ được đưa về Thanh Hoa, cung chủ Thanh Hoa cung Trác Diệu cử hành đại tang, chôn cất Trác Vân Cơ dưới đáy biển. Khiến người khác bàn tán chưa nói, quan trọng hơn đó là việc này ảnh hưởng trực tiếp đến giao tình của cả hai phái Thanh Hoa và Nam Hoa, mối quan hệ hòa hảo của hai phái từ trước đến nay bây giờ lại lâm vào cục diện vô cùng xấu hổ và mất mặt. Biện pháp tốt nhất để giải quyết, chính là đem nghiệt đồ kia giao cho phái Thanh Hoa để tỏ rõ thành ý của mình. Thế nhưng cô bé gây ra chuyện lần này không phải là đệ tử bình thường trong phái Nam Hoa. Vang danh Lục giới, tao nhã tuyệt thế, lòng mang chúng sinh, là Tôn giả cao nhất Tiên môn, từ trước đến nay chỉ thu nhận có hai đồ đệ, lại đều lần lượt gặp chuyện không may, không khỏi khiến người ta cảm khái về ý trời. Mọi người trong tiên giới cũng chỉ biết thở dài, có lẽ bởi vì hắn quá tài năng, quá cao vời, thế nên không thể thu được đồ đệ tốt. Bên Thanh Hoa cung vẫn chưa hề mở miệng yêu cầu gì, nhưng không có nghĩa là Nam Hoa không cần phải chủ động làm rõ mọi chuyện, tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào từng động thái của Nam Hoa. Trong cuộc họp nội bộ, một câu nói của Lạc Âm Phàm: “Giao cho phái Thanh Hoa xử lý.” đã trở thành kết quả cuối cùng, cũng là phương thức xử lý thích hợp nhất. Quyết định này rõ ràng là đã hai tay dâng tính mạng đồ đệ mình cho người khác. Nhưng nếu có ai đã từng gặp qua cô bé ấy, sẽ đều không thể tin nàng là hung thủ , trên dưới Nam Hoa cũng khó lòng mà tin nổi, thậm chí có là Tư Mã Diệu Nguyên. ………….. Trong thiên điện, Mẫn Vân Trung ngập ngừng: “ Trong chuyện này nhất định có ẩn tình, phẩm hạnh của con bé rất tốt, ta nghĩ chuyện này ắt hẳn có liên quan đến tên gian tế kia. Tất nhiên không thể đắc tội với Thanh Hoa, nhưng cũng không thể để người một nhà chúng ta phải chịu oan khuất được. Trác Cung chủ là một người thấu tình đạt lý, chỉ cần Nam Hoa chúng ta lên tiếng sẽ tra rõ việc này, ngài ấy cũng không đến nỗi bức ép chúng ta đâu.” Ngu Độ: “Nhiều năm vậy rồi mà chúng ta còn chưa có chút manh mối nào, làm sao trong thời gian ngắn mà tra ra được.” Từ khi chuyện của Vạn Kiếp xảy ra, chuyện tiên môn có gian tế đã gần như chắc chắn. Mấy năm nay các phái đều âm thầm điều tra, cũng đã lôi ra không ít người của Cửu U ma cung. Nhưng nay lại xảy ra chuyện lạ kỳ thế này, có thể thấy gian tế kia vẫn còn ở Nam Hoa. Vào thời điểm mấu chốt như này, có quá nhiều ánh mắt đang chăm chú nhìn về Nam Hoa, lại phải cấp cho mọi người một lời giải thích rõ ràng về chuyện mới xảy ra, thì làm sao có thể tra ra trong thời gian ngắn như thế được? “Hai lần liên tiếp gặp chuyện không may đều là đồ đệ của Lạc Âm Phàm, ta nghĩ rằng tên kia muốn nhằm vào nó.” Mẫn Vân Trung cười lạnh, lại cũng có chút nóng nảy: “Mà Âm Phàm ngày thường vẫn luôn che chở đồ đệ, sao lại không cẩn thận để xảy ra chuyện không may như thế này chứ!” Hành Huyền chần chờ: “Chuyện của đứa trẻ trước kia e là thật sự oan uổng. Đệ ấy làm như vậy không phải là lại….” “Làm sao lại có thể đánh đồng hai chuyện này với nhau được.” Mẫn Vân Trung bình tĩnh nói: “Huống chi Âm Phàm nó cũng biết, chúng ta lúc ấy là bất đắc dĩ thôi, con bé đó trời sinh sát khí, giữ nó lại sẽ thành Ma mất, ai có thể gánh được trách nhiệm này? Với tính tình của Âm Phàm, tuyệt đối không thể lấy mạng của đồ đệ mình được đặt cuợc với chúng ta được.” Hành Huyền gật đầu, không lên tiếng. Mẫn Vân Trung cũng không biết nói gì hơn nữa, chỉ nói: “Chuyện của nghiệp chướng kia cũng đã qua rồi, cũng đã nhiều năm qua đi, khó lắm mới có thể khiến nó có ý định thu nhận đồ đệ thêm một lần nữa, nay lại xảy ra chuyện này, ta chỉ sợ nó sẽ đoạn tâm, sau này…. Bất luận như thế nào, chuyện này không thể kết thúc một cách dễ dàng như vậy được, nhất định phải điều tra ra được mới thôi!” Ngu Độ thở dài nói: “Con bé cũng không chịu giải thích gì, khuyên bảo gì cũng vô dụng, làm sao có thể tìm ra?” Sau vài lần bị dụng hình Trọng Tử vẫn không nhận tội, nhưng không chịu giải thích gì, chẳng ai giúp được nàng cả. Mẫn Vân Trung lại càng tức giận thêm: “Chính nó dạy dỗ đồ đệ, kêu nó đến hỏi, chẳng lẽ trước mặt nó mà con bé cũng dám không nói gì sao?” Lạc Âm Phàm không chịu tự mình tra hỏi, hay là quả thật … Ngu Độ hoảng sợ. “Ta có chuyện đã muốn nói từ lâu, nhưng khó mà nói được.” Hành Huyền bỗng nhiên mở miệng: “Sư huynh chắc hẳn nhớ rõ, ngày hôm đó sư đệ rõ ràng là không muốn thu nhận đồ đệ, lánh ra ngoài một mình, nhưng sau đó lại vội vàng trở về Nam Hoa thu nhận con bé. Trước kia đệ đã từng bói cho Âm Phàm một quẻ, muốn xem coi đệ ấy có thực sự là vô duyên vô phận với chuyện thu nhận đồ đệ hay không, ai ngờ lại tính được quẻ cực hung (*),trong đó lại bao hàm là sẽ xảy ra chuyện xấu, đệ cũng không dám nói ra.” * Cực hung: quẻ cực xấu, ý là sẽ có chuyện không hay xảy ra. Không đợi Ngu Độ nói gì, Mẫn Vân Trung đã nói trước: “Chắc gì đã ứng với chuyện lần này, huống chi trong quẻ ngầm ý có chuyện xấu, có lẽ có thể hóa giải được. Muốn giết chết Vân Tiên tử, con bé cũng phải có lý do chứ, Vân Tiên tử tính cách vô cùng lương thiện, làm sao có thể trêu chọc gì tới con bé được?” Ngu Độ cười khổ, muốn nói gì nhưng lại thôi. Hành Huyền nhìn thấy, bèn hỏi: “ Hay là Chưởng giáo sư huynh biết được nội tình gì đó?” Nơi này cũng không có người ngoài, Ngu Độ trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng không muốn giấu diếm nữa, bèn đem tất cả những hành động kỳ lạ của Trọng Tử mà y nhìn thấy kể ra. Hai người Mẫn Vân Trung và Hành Huyền kinh hãi đến ngây người. “Sự việc trọng đại như thế, ta chỉ phỏng đoán chút ít, chưa chắc là thật.” Ngu Độ lắc đầu: “ Nhưng mà đến bây giờ, liên hệ với cái chết của Vân Tiên tử, ta nghĩ con bé được sư đệ ngày ngày che chở, cá tính lại không lộ ra ngoài, chỉ sợ nó nhất thời hồ đồ nảy sinh ma tâm, thừa lúc Vân Tiên tử chưa kịp chuẩn bị mà xuống tay, cũng không phải là không có khả năng.” Cả đại điện nhất thời lâm vào yên lặng. Phù Đồ Chương nhóang lên một cái, chớp mắt, một tòa tháp nhỏ không tiếng động hóa thành tro bụi. “Thật là nghiệp chướng! Con bé….. dám có tâm tư thế này sao!” Mẫn Vân Trung nghiêm mặt lầm rầm chửi, sau một lát bình tĩnh suy nghĩ lại nói: “ Sự việc này không thể chỉ dựa vào suy đoán thôi, có phải con suy nghĩ nhiều quá không?” Ngu Độ nói: “ Nếu trong lòng con bé không có chuyện gì khuất tất, hà cớ gì lại không chịu giải thích? Con nghĩ rằng sư đệ đã biết gì đó nên mới không chịu đến tra hỏi, nhất định là có lý do. Bất luận thế nào, nếu đệ ấy đã giao sự việc này cho Thanh Hoa cung xử trí, việc này chúng ta không nên xen vào nữa thì tốt hơn.” Hành Huyền bèn khuyên nhủ: “Dù sao đệ ấy và con bé cũng đã từng là thầy trò, con bé còn ít tuổi, có thể chỉ là nhất thời hồ đồ, đệ vẫn thấy con bé rất tốt.” Mẫn Vân Trung: “ Dù là như vậy cũng không thể dung túng cho nó làm bậy được!” Nếu thật sự có chuyện như Ngu Độ nói, vấn đề liên quan không chỉ ở chỗ có oan khuất hay không, mà liên quan đến luân thường đạo lý, một khi truyền ra ngoài Nam Hoa còn mặt mũi nào mà đứng trong Tiên môn được nữa. Ngay cả Thanh danh của Lạc Âm Phàm cũng bị ảnh hưởng. Tiên môn không thể nào có Âm Thủy Tiên thứ hai được, nếu không chắc chắn sẽ là trò cười cho cả Lục giới, vốn có ý định tha cho con bé một mạng, nhưng nếu vì thế mà lại ảnh hưởng đến người quan trọng hơn, thì cũng đành buông tay thôi vậy. …………… Từng đợt sóng biển xô vào bờ, trời đất xanh thẳm một màu, Vong Nguyệt đứng ở bờ biển. “Chủ nhân, nhanh như vậy mà y đã hành động rồi.” Bên cạnh Vong Nguyệt truyền đến một giọng nói ồ ồ, nhưng lại không thấy người. Vong Nguyệt mở miệng: “Hai kiếp thầy trò. Lần này là do y đã sắp đặt sẵn rồi, cố ý làm nổi lên sát khí của con bé, không để cho con bé trở thành một đệ tử Tiên môn thực sự được.” “Y hành động gấp gáp như vậy, không hẳn có thể được như mong muốn.” “Việc này quả thật quá mạo hiểm rồi.” “Sau khi chuyển thế, năng lực tiên tri của chủ nhân cũng mất rồi, chủ nhân có nhiều việc chắc hẳn không thể biết được, người có đau đầu lắm không?” “Không gì không biết mới gọi là đau đầu.” “Lạc Âm Phàm đã giao con bé cho Thanh Hoa cung xử trí, chủ nhân không lo lắng sao?” “Không chịu đích thân xử trí, có nghĩa là đã không đành lòng rồi.” Vong Nguyệt kéo dài tiếng ‘Ừm’, “Như vậy là đủ rồi, ta không tin Lạc Âm Phàm có thể đứng nhìn con bé chết.” “Nhưng mà hắn là Lạc Âm Phàm, việc gì cũng có thể xảy ra.” “Tất cả mọi chuyện đều có biến số của nó.” “Đúng vậy, chủ nhân.”Lần đầu tiên nhìn thấy Tiên ngục của Nam Hoa, thật không đáng sợ như trong tưởng tượng của Trọng Tử. Không có chuột bọ rắn rết, chỉ có duy nhất một màu đen u ám. Đương nhiên nhìn mọi vật trong bóng tối đối với đệ tử Tiên môn không có gì là khó cả, nếu không phải là đã trải qua những trận tra tấn đáng sợ thì lúc này Trọng Tử ắt hẳn có thể đứng lên đi dạo vài vòng. Tường ngục xung quanh đều có thiết lập Tiên chú, những song sắt chỉ to bằng ngón tay, nhìn bề ngoài hết sức bình thường, nhưng lại là nơi để giam giữ yêu ma, tội đồ của tiên môn, dù có là Ma đầu lợi hại, cũng không thể thoát được. Tinh thần Trọng Tử đã tốt lên rất nhiều, ngọ nguậy di chuyển thân mình đến bên tường. Mấy ngày gần đây, bọn họ dường như không còn ý muốn thẩm tra nàng nữa, chắc là do vài lần tra tấn dò hỏi không có kết quả nên thôi. May mắn là sư phụ không hề tham gia vào quá trình tra hỏi, nếu không nàng không thể cam đoan là mình còn có thể kiên trì được. Để làm cho nàng nói ra sự thật, bọn họ dùng mọi biện pháp nào làm nhiễu loạn thần trí của nàng, mà nàng, tuyệt đối phải giữ cho bản thân mình tỉnh táo. “Trọng Tử.” Có ai đó đang nhỏ giọng gọi nàng. “Mộ sư thúc?” Trọng Tử hé mắt, sau một lúc lâu mới nhận ra được người mới đến là ai: “Tần sư huynh!” Tần Kha ngồi xổm xuống, len một bàn tay vào bên trong song sắt. Trọng Tử cố gắng ngồi thẳng người dậy, nửa ngồi nửa quỳ nắm chặt lấy tay y, cố ngăn nước mắt rơi xuống: “Sư huynh làm sao mà vào đây được, Mẫn Tiên tôn có biết không?” Tần Kha vôi vàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé kia, chỉ thấy gầy trơ cả xương, vô cùng đau lòng, vội vàng truyền cho nàng chút linh lực: “ Muội có chịu được không?” Trọng Tử nghẹn ngào: “Đa tạ sư huynh đã nhớ đến muội, muội không sao đâu, Mộ sư thúc đã cho muội thuốc rồi.” Tần Kha im lặng một lát, sau đó hỏi: “Việc này rốt cục có liên quan đến muội không?” “Muội không muốn giết tiên tử!” Đầu Trọng Tử đau như muốn nứt ra: “Muội thật sự không biết.” Từ khi bị bắt giữ, mọi người đều lặp đi lặp lại những câu hỏi này với nàng: vì sao lại quay trở về Tử Trúc Phong? Vân Tiên tử có phải do nàng giết hay không? Vì sao nàng lại có mặt tại hiện trường? Nàng cuối cùng đã làm những gì? Mà nàng, từ đầu đến cuối chỉ có một đáp án, cái gì cũng không biết. Nàng không nói dối, quả thật là nàng không thể nhớ rõ được, trí nhớ chỉ dừng lại từ lúc nàng ngủ trong lòng Yến Thực Châu ở Ngọc Thần Phong, khi tỉnh lại, nàng đã không còn ở trong phòng tại Ngọc Thần Phong nữa mà đã trở lại Tử Trúc Phong, đứng trong điện của Trọng Hoa cung. Nhìn thấy xác của Vân Tiên tử ở trước mặt, tiên tử chết bởi một sát chiêu tầm thường nhất của Tiên môn. Nàng chỉ nhớ rõ duy nhất một thứ, đó là giọng nói mê hoặc lòng người kia. “Muội không biết làm sao mà muội lại trở về đó được.” Trọng Tử dứt dứt một lọn tóc, lẩm bẩm: “Muội chỉ biết, có người ở trong mộng nói với muội, sau đó cái gì nên nhớ cũng không thể nhớ được.” Tần Kha lập tức truy hỏi: “ Người đó nói gì với muội?” Giọng nói cổ quái ấy nói với nàng cái gì? Trọng Tử cắn chặt môi, không hề hé răng. Nó châm ngòi cho nàng: “Nếu không phải là do Trác Vân Cơ, làm sao sư phụ ngươi lại có thể đuổi ngươi đi ...” Nó dụ dỗ nàng: “Luân thường đạo lý là cái quái gì, thầy trò thì đã sao nào, chỉ cần ngươi nghe lời ta, chắc chắn hắn sẽ thích ngươi.” Nó giật dây nàng: “ Đi tìm Trác Vân Cơ đi, giết ả đi, hắn sẽ là của ngươi!” … Nàng đương nhiên không muốn nghe theo, Vân Tiên tử có ơn cứu mạng đối với nàng, nếu ngay cả chút lương tâm ấy mà Trọng Tử nàng cũng không có thì chẳng phải là đã phụ lòng sư phụ nàng dạy dỗ bao năm rồi không, căn bản không xứng đáng làm đồ đệ của người! Huống chi Vân Tiên tử là người sư phụ thích, chỉ với lý do này thôi, nàng cũng đã không thể xuống tay rồi. Nhưng mà vấn đề là, nàng không thể chắc chắn được thời điểm nàng không tỉnh táo sẽ không làm việc này, cũng không thể chắc chắn được bản thân khi không tỉnh táo sẽ như thế nào. Đây là một việc không rõ ràng, trước mặt Mẫn Vân Trung, làm sao nàng có thể nói ra chuyện này. Yến Thực Châu đêm đó đã cảnh tỉnh cho nàng, tình cảm của nàng chỉ đơn thuần là ý nghĩ, chỉ là thích, chỉ là tùy hứng, nàng chỉ cho rằng bản thân tự nguyện gánh vác hậu quả là được, không hề nghĩ đến sẽ gây cho sư phụ bao nhiêu điều khó xử, người khác nếu biết sẽ nhìn sư phụ bằng ánh mắt nào đây? Nếu để cho sư phụ biết được, người cực khổ nhọc lòng dạy dỗ mình, lại dạy ra một đồ đệ vô liêm sỉ, không để ý đến luân thường, người sẽ như thế nào? Trọng Tử cụp mắt xuống: “Muội không nhớ rõ được.” “Muội hãy suy nghĩ cẩn thận lại có lẽ sẽ tìm ra manh mối, trả lại sự trong sạch cho muội.” Tần Kha nắm chặt lấy tay nàng, khích lệ: “Mẫn Tiên tôn dụng hình với muội cũng chỉ là bất đắc dĩ vì muốn cứu tính mạng của muội, nếu muội nói ra sự thật, các vị tiên tôn nhất định sẽ tin tưởng muội.” Trọng Tử chỉ rưng rưng lắc đầu. Sư phụ đã từng nói, người tu hành nếu nảy sinh khúc mắc, sẽ có khả năng làm cho Tâm ma xuất hiện, nàng đối với sư phụ có tà niệm, đối với Vân Tiên tử có lòng đố kị, giọng nói kia có thể là tâm ma trong lòng nàng, làm sao có thể tra ra được? Kẻ giết Vân Tiên tử có thể chính là nàng. Tần Kha nhìn chằm chằm Trọng Tử một lúc lâu, nói: “Nơi này cũng không có người ngoài, nếu muội tin tưởng sư huynh, hãy đem tình hình lúc đó từ đầu tới cuối nói hết cho huynh nghe đi, hay là quả thật muội không nhớ rõ?” Bị y nhìn như thế, Trọng Tử trong lòng hoảng hốt, quay mặt qua một bên: “Muội thật sự không nhớ rõ.” Mạch tượng có biến đổi, rõ ràng là đang nói dối, Tần Kha tức giận: “Chuyện đến nước này rồi mà muội còn muốn giấu giếm, hậu quả muội sẽ phải gánh hết đó! Tôn giả đã đem muội giao cho Thanh Hoa xử trí, muội còn có thể trông mong người tới cứu muội sao?” “Thật xin lỗi, Tần sư huynh! Muội thật sự xin lỗi….” Trọng Tử vươn cả hai tay nắm chặt lấy tay Tần Kha: “Huynh đừng lo lắng cho muội nữa, muội…không sợ đâu.” Tần Kha không nhìn tới nàng nữa, đứng lên, bước đi được vài bước rồi dừng lại: “Vậy bây giờ có muốn gì không?” “Sư huynh, huynh có thể dùng Tịnh Thủy chú không?” Thuật pháp của nàng tạm thời không thể thi triển dược, cả người dơ bẩn bết bát, không thể cứ như vậy mà đến gặp sư phụ lần cuối được. Có oan không nói ra, mà lại để ý mấy chuyện vớ vẩn này! Tần Kha đơ cả mặt, cũng không biết nên nói là tốt hay không tốt đây nữa. ………… Việc này Lạc Âm Phàm đã tỏ rõ thái độ của mình rồi, nên tầm mắt của mọi người đều hướng về Thanh Hoa cung. Nam Hoa chủ động giao người, về mặt đạo lý thì không có gì trở ngại nữa. Nhưng xét đến cùng thì dù sao việc này cũng đã ảnh hưởng đến hòa khí hai bên, dù sao thân phận cô bé kia cũng khá đặc biệt, nhưng nếu vì vậy mà bỏ qua không tra xét, lại có lỗi với muội muội vô tội đã chết của mình. Việc này quả thật rất mẫn cảm, vì thế Trác Diệu vẫn chưa tự mình ra mặt xử lý, chỉ sai con trai là Trác Hạo thay mình đi Nam Hoa trước, về phần giải quyết thế nào, trong lòng mọi người đều đã rõ. Lạc Âm Phàm đứng ở trước Tử Trúc Phong, mặt hướng về vách núi đen, nhìn không ra được cảm xúc trên mặt hắn bây giờ, chỉ thấy bóng dáng vô cùng cô độc tĩnh lặng. “Tần Kha bái kiến Tôn giả.” “Nếu là đến để cầu xin cho nó thì không cần phải nhiều lời.” “Con chỉ muốn hỏi người một câu, Tôn giả tin rằng chuyện này là do muội ấy làm sao?” Lạc Âm Phàm thản nhiên nói: “Đó là sự thật, tin hay không cũng chẳng sao.” “Vậy nên người mới đem muội ấy giao cho Thanh Hoa xử lý?” “Nó là đệ tử của Trọng Hoa cung, đương nhiên là do ta định đoạt.” “Giết sai một đồ đệ, bây giờ ngay cả một đồ đệ khác cũng không tha. Đưa mắt nhìn khắp Tiên giới, trừ Tôn giả ra, có lẽ Tần Kha chưa từng bao giờ gặp qua vị sư phụ nào chỉ vì giao tình mà để cho đồ đệ gánh tội thay sư phụ.” Tần Kha nắm chặt tay, xoay người rời đi. Lạc Âm Phàm vẫn không hề quay đầu lại, đứng im lặng như một pho tượng đá. ………… Tại Ngọc Thần phong, Trác Hạo mỉm cười khép quạt lại, bước đến trước bàn đá. Trên bàn bày đầy quả tiên, rượu quý. Tần Kha đã sớm ngồi chờ ở bên kia bàn, thấy Trác Hạo tới vội vàng đứng dậy mời Trác Hạo ngồi xuống. Trác Họa cũng không từ chối, ngồi xuống ghế: “ Lần này Tần sư huynh mời khách, quả thật rất có lòng.” Tần Kha cũng không nói gì, rót rượu cho y. “Người đó là cô cô của ta.” Trác Hạo nhìn chén rượu kia, chậm rãi nói: “Những việc người đã làm huynh cũng biết. Từ trước đến giờ người làm nghề y là để cứu người, lòng dạ từ bi vô cùng, khắp Tiên giới lẫn nhân gian đều hết lời ca ngợi người. Nay lại chết một cách không rõ ràng như thế, ta làm sao có thể không lấy lại công bằng cho người được.” “Ta hiểu, việc này rất khó xử cho huynh.” Tần Kha trầm mặc một lúc lâu, vẻ mặt hổ thẹn nói: “Chỉ mong huynh có thể ‘hạ thủ lưu tình’, lưu lại cho muội ấy một chút hồn phách.” Trác Hạo cầm lấy bầu rượu, nhìn thẳng vào mặt Tần Kha: “Hồn phách của cô cô ta bây giờ đến một chút cũng không còn.” “Muội ấy không có lý do gì để hại Vân Tiên tử cả, huống chi Vân Tiên tử đối với muội ấy còn có ơn cứu mạng. Huynh đã nhìn thấy bao nhiêu loại người, cũng đã từng gặp muội ấy rồi, huynh cũng hiểu một chút về tính tình của muội ấy rồi chứ.” “Chuyện này ta cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng rất nhiều người không thể nào chỉ dùng mắt nhìn là có thể hiểu rõ, ý của huynh là Tôn giả xử oan đồ đệ của người sao?” “Loại sự việc thế này đâu phải là chưa từng xảy ra.” Trác Hạo nhìn Tần Kha hồi lâu, đẩy chén rượu ra: “Khó có khi huynh chịu mở miệng, chỉ bằng giao tình của chúng ta, ta cũng khó có thể từ chối. Thế nhưng huynh cũng biết, việc này liên quan đến nhiều vấn đề quan trọng khác, ta cũng có chỗ khó xử của ta.” Tần Kha im lặng. “Có lẽ, muội ấy chỉ có vài điểm giống với.., đáng tiếc vẫn là không phải.” Trác Họa đứng lên, vỗ vai Tần Kha: “Huynh đã cố hết sức rồi.” “Phẩm hạnh của muội ấy ta rất rõ, Tiên môn có gian tế, Nam Hoa đã từng để một người phải chịu oan uổng, không thể có lần thứ hai được.” “Trên đời này án oan cũng đâu phải ít, đâu phải chỉ có Tiên môn, huynh nhìn nhiều sẽ thành quen thôi.” …………. Rời khỏi Ngọc Thần Phong, Trác Hạo lập tức đi tới ngọn núi cao nhất Nam Hoa, đi một vòng qua những hành lang dài, cuối cùng vẫn là dừng bước chân, nhìn về phía Tử Trúc Phong. Dung mạo, lời ăn tiếng nói của cô bé kia hoàn toàn không giống nàng, nhưng nếu bất chợt biểu lộ gì đó, thì lại giống vô cùng. Đêm tuyết Thiên Sơn, dưới tàng hoa mai, cô bé kia nhẹ giọng nói với y :“Thật xin lỗi.” lại khiến cho y cảm thấy như cô bé đang giải thích gì đó…Tần Kha khẩn trương cũng bởi vì cảm thấy như thế sao? Có lẽ, nên tìm hiểu kỹ càng hơn chăng? Trác Hạo nhìn lại con đường phía sau, lại tiếp tục bước về phía trước. Tra hỏi làm gì nữa, dù có tìm ra được gì thì người đã chết làm sao có thể quay trở về? Đường đường là Tôn giả còn bỏ được đồ đệ của mình, đã tự tay giết chết một người, lẽ nào lại chịu cứu người thứ hai sao? Đồ đệ người khác thì liên quan gì tới mình chứ, cứu cô bé ra thì mình có được gì đâu, tội gì phải tìm phiền phức! Nhưng mà không biết làm sao, bàn chân lúc đầu là đang muốn đi ngọn núi cao nhất, nay lại chuyển hướng đi về phía Ma Vân Phong. Bỗng nhiên, Trác Hạo giật mình, sau đó không nhịn được, bèn cười phá lên. Có thể ở tại Nam Hoa thi triển thuật pháp mà không bị ai phát hiện, lại có thể vây khốn y, còn có thể là ai được chứ? “Năm đó sao không thấy người lo lắng cho đồ đệ như thế.” Y mở phiến quạt lên phe phẩy, thản nhiên bước đi trên con đường nhỏ: “Vậy thì vãn bối xin nghe lời đi xem mới phải đạo.” Tiên ngục là một nơi ít người lai vãng, lại trùng hợp là Mẫn Vân Trung có chuyện phải ra ngoài, hai nữ đệ tử canh ngục nhận ra Trác Hạo, cũng không cản lại, dù sao Trọng Tử cũng đã giao cho Thanh Hoa giải quyết, tra sớm hay tra muộn cũng như nhau thôi. Từng bậc thang kéo dài xuống dưới, trong ngục là một vùng yên lặng u ám, một cô gái đang ghé đầu vào song sắt như đang ngủ say. Sau khi nhìn kĩ, Trác Hạo có chút giật mình. Không phải bởi khuôn mặt xinh đẹp gầy yếu, không phải là do những vết roi hằn sâu trên người nàng, mà là trên cơ thể gầy gò yếu ớt của nàng lúc này lại hiện lên một cảnh tượng kỳ dị lạ thường. Ánh sáng ngũ sắc lơ lửng, rõ ràng là kim tiên (*) phong ấn. 金仙 : Kim tiên – Chữ kim ở đây có thể hiểu là hoàng kim hoặc có thể hiểu là vàng. Trong Trọng Tử đã gặp khá nhiều chữ ‘kim tiên’ này, mọi người có thể hiểu đây là cấp bậc cao nhất của tiên giới. Và hiện tại mới chỉ có Lạc Âm Phàm là tu hành đạt đến cấp độ kim tiên. Kim tiên phong ấn ở đây là chỉ lọai phong ấn cao nhất tiên giới. Người bình thường như cô bé này tại sao phải phong ấn? Phía dưới ẩn giấu điều gì? Trác Hạo vốn nghĩ người nọ dẫn y đến đây, là muốn dựa vào tình trạng thê thảm của đồ đệ để mong y thương hại, nhưng mà bây giờ y mới biết, hạ màn bí mật dưới cái phong ấn kia mới là ý định ban đầu của người đó. Trác Hạo định thần, nhanh chóng khép quạt lại, đến gần song sắt nhíu mày nhìn kĩ. Sử dụng mắt thần nhìn vào, trong thân thể cô bé linh khí hầu như chẳng còn mấy nữa, cực kỳ suy yếu. Có lẽ là do phải chịu cực hình mà ra, thế nhưng, khiến người ta không ngờ đó là, ẩn trong gân cốt cả người nàng ngoại trừ linh khí của đất trời, vẫn có một luồng khí hắc ám di chuyển trong đó. Chỉ trong nháy mắt, phong ấn lẫn luồng khí hắc ám kia đã biến mất. Đó là cái gì! Trác Hạo nuốt một ngụm khí lạnh, lui về sau vài bước mới có thể đứng vững nổi, cả người cứng ngắc, không thể tin được vào những điều vừa nhìn thấy được. Sát khí! Là sát khí! Khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ tiều tụy, vết thương trên người nàng hiện ra rõ ràng trước mắt, dường như có nét quật cường của năm đó. Là nàng, đúng là nàng rồi! Trác Hạo bước vội lên phía trước, nửa ngồi nửa quỳ, vội vàng đưa tay ra muốn chạm vào nàng, nhưng trong một khắc sắp chạm vào, cánh tay kia liền rụt trở về, nắm chặt song sắt. Vốn dĩ là vui mừng khôn xiết, trong nháy mắt hóa thành ưu thương, Trác Hạo gần như muốn chạy nhanh ra khỏi nơi này. Trọng Tử, Tinh Xán, đồ đệ thứ hai, được Tôn giả nâng niu, bảo vệ như trứng mỏng, tất cả đều đã có thể hiểu được! Người nói cho y bí mật này để làm gì? Cầu y tha cho nàng sao? Nhưng nói tất cả những thứ này với y thì được gì. Mười mấy năm trước, y vô lực nhìn nàng chịu chết, không thể xoay chuyển bất cứ điều gì. Mười mấy năm sau, bởi vì nàng mà cuộc sống của y rối tinh rối mù, lại có người đột ngột cho y biết, tất cả mọi chuyện đã qua chỉ là một trò chơi, nói cho y biết người đã chết kia không hề chết, nàng còn sống, mọi người đều bị lừa. Nói cho y biết cô gái trước mặt y đây là cô bé con của ngày xưa, là người khi còn niên thiếu y đã yêu chân thành tha thiết, là người mà y đã từng một lòng muốn bảo vệ, là ‘tiểu nương tử’ của y đây sao? Y thà rằng không biết gì cả, không thấy gì cả! Tất cả mọi chuyện, là do ai tạo thành? Tay nắm chặt lấy chiếc quạt, Tiên lực không thể khống chế nổi mà bộc phát, trong nháy mắt chiếc quạt kia liền biến thành tro bụi. Thì ra, người như thế, là người cao nhất trong Tiên giới, là người công chính vô tình nhất, chỉ vì cứu đồ đệ, lại nói dối như cuội đối với người trong Tiên môn! Chuyện này lan truyền ra ngoài có ai mà tin nổi, hắn đùa bỡn hết thảy Tiên giới! Trời sinh sát khí, kí chủ tiếp theo của Ma kiếm, thời điểm hắn tự tay giết chết nàng, có rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm, có ai có thể nghĩ đến có ngày hôm nay? Tiết lộ bí mật này cho y, không ngại từ bỏ thân phận tôn quý của mình mà nhờ vả, là người được Tiên giới quan tâm nhất, ủng hộ nhất, luôn có thể định liệu mọi việc. Hắn đã tính đúng, đúng là phụ thân sẽ không ra mặt, đúng là y không thể quên được nàng, nhưng để lòng y có thể thừa nhận được sự thật này, nào có dễ dàng chi. Có thể chuyển thế nhưng sát khí thì không thể loại bỏ được, hắn dám để cho nàng sống, thay nàng che giấu hết thảy, hắn không sợ lời tiên đoán ‘ba kiếp thành ma’ kia sao? Nếu một ngày kia Thiên ma lại xuất hiện, đọa kiếp lại xảy ra lần nữa, không phải hắn sẽ là đồng lõa sao! Gặp chuyện không may liền lựa chọn im lặng, không chịu tra xét rõ ràng, làm cho nàng phải chịu oan uổng, là vì sợ nàng bị người khác phát hiện là ‘trời sinh sát khí’ sao, hay là sợ hãi để người khác biết được sai lầm của mình, muốn tìm cớ để người khác tình toán giùm hắn? Trác Hạo chậm rãi đứng dậy, chậm rãi lui về sau, khẽ cười, cả người lảo đảo, lê từng bước chân nặng nề ra khỏi Tiên ngục
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]