Trên đỉnh núi những cây trúc tím sinh sôi rộng khắp, mây trắng bồng bềnh trôi lững lờ, bao phủ khắp nơi, cảnh sắc nơi đây thanh nhã nhưng u buồn, lại còn phảng phất cảm giác lạnh lẽo, phía trên cánh cửa lớn cũ kỹ treo một tấm biển đen, có đề ba chữ "Trọng Hoa cung".
Tuy trong lòng đã đoán được sư phụ là ai nhưng Trọng Tử vẫn không thể tin được, mãi đến tận giờ phút này được nhìn thấy tận mắt ba chữ Trọng Hoa cung kia cô bé mới chính thức xác định thân phận của sư phụ mình, Trọng Tử vui sướng, lặng lẽ đưa mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt tay dẫn mình đi kia.
Đi vào cửa cung, hiện ra trước mặt bé đó là một dòng suối nhỏ xanh biếc, trên bề mặt đang nhè nhẹ bốc lên hơi nước mang theo sự lạnh giá, phía trên mặt suối là một cây cầu bằng đá bắc ngang qua, cũng bình yên như mặt nước bên dưới nó - phẳng lặng không chút gợn sóng. Qua khỏi cây cầu là một bậc thềm bằng đá nối thẳng đến chính điện, hai bên là hành lang mang phong cách cổ xưa, trang nghiêm.
Chỉ có điều kỳ lạ là, phía trên cửa điện có cắm một thanh kiếm, nhưng thân kiếm lại hoàn toàn cắm sâu vào trong một tảng đá lớn, chỉ còn mỗi chuôi kiếm lòi ra bên ngoài, mà tảng đá này dưới ánh hoàng hôn buông xuống phản chiếu lại những tia sáng rực rỡ thật đẹp.
Trọng Tử nghi hoặc, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi nhiều.
Lạc Âm Phàm cũng không đi lên đại điện mà kéo Trọng Tử đến trước cửa gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-tu/1271982/quyen-3-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.