Bước chân không còn thong dong giống như mọi khi, vạt áo trắng kéo lê trên mặt đất như những con sóng nhấp nhô, cuồn cuộn. Ngay cả hắn cũng không phát hiện ra, cứ nhắm thẳng hướng Tử Trúc Phong bước đi không hề quay đầu lại, toàn thân toả ra hơi thở lạnh lùng bức chết người ta. Chúng đệ tử đều hoảng sợ tránh sang một bên, cho đến khi hai thầy trò đã đi xa, mọi người mới phản ứng lại, hai mắt nhìn nhau đều không thể tin được.
Vẫn là vẻ mặt vạn năm không thay đổi ấy nhưng cơn tức giận trong lồng ngực đã bốc lên cao, hắn quên cả ngự kiếm mà cứ thế đi thẳng một mạch vào Trọng Hoa cung, đến bên dòng Tứ Hải rốt cuộc mới chịu dừng lại.
Phía sau, tiếng bước chân rất nhỏ cũng dừng lại theo.
Con bé còn biết trở về nữa sao? Lạc Âm Phàm tức giận đến cực điểm, muốn quát lên một tiếng ‘Quỳ xuống’ nhưng mãi cũng không thốt nên lời.
Hắn yên lặng một lúc lâu.
Ngược lại Trọng Tử đã chủ động bước lên quỳ xuống trước mặt hắn: “Sư phụ.”
Giọng nói nhẹ như gió thoảng, Lạc Âm Phàm nghe mà trong lòng chợt cảm thấy căng thẳng, tiếp theo cả người lại tê rần, chậm rãi xoay người lại nhìn đồ đệ.
Thân thể đơn độc, mỏng manh nhỏ bé, tư thế cúi đầu hèn mọn, thật giống với lần đầu tiên gặp mặt, có lẽ, ở trong mắt hắn, Trọng Tử vẫn luôn là đứa trẻ đứng khóc trên đại điện Nam Hoa năm nào, là đồ đệ nhỏ luôn ngoan ngoãn nghe lời lúc nào cũng quấn lấy hắn, thỉnh thoảng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-tu/1271977/quyen-2-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.