Chương trước
Chương sau
Đầu tiên trong lòng Dư Chu khẽ giật thót một cái, hắn biết lễ thành thân phô trương của mình ngày hôm qua đã làm không ít người trong thôn nghi ngờ về chuyện hắn kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy. Cho nên hôm nay vừa nghe được những lời này của lý chính hắn không khỏi hoài nghi có phải lý chính đã biết được chuyện gì đó hay không.

Tuy nhiên hắn cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, lý chính đang hỏi về tính toán cho sự nghiệp chứ không phải sự nghiệp hiện tại như thế nào, nghĩ vậy hắn liền bình tĩnh đem vấn đề đẩy trở về,

"Ý của Hỉ thúc là?"

Nếu lý chính đã gọi hắn qua đây thì cũng không có ý định vòng vo, ông trực tiếp nói:

"Ngươi nghĩ sao về vấn đề thi huyện hồi tháng hai năm nay?"

"Ách... không có suy nghĩ gì hết."

Dư Chu có chút mông lung, cuối tháng hai năm nay hắn mới xuyên không tới nơi này, mà cái vấn đề thi huyện kia thì đến hiện tại đều không có quan hệ gì với hắn chứ nói chi đến suy nghĩ về nó, vả lại mặc dù nguyên thân cũng từng được đi đọc sách vài năm, nhưng hắn cũng chưa từng nghe Trần Phong đề cập tới chuyện nguyên thân từng tham gia thi huyện mà.

Hắn tin tưởng vào năng lực thu thập tin tức của Trần Phong, nếu như cậu ta đã không đề cập tới vậy khẳng định là nguyên thân cũng chưa từng tham gia.

Lý chính bị chẹn họng lập tức nhíu mày, sau một hồi im lặng mới nói tiếp:

"Lý gia thôn bên cạnh năm nay có ba người tham gia thi huyện, trong đó có một người trúng cử, mấy ngày trước lại tham gia thi phủ, nếu như lần này cũng có thể trúng cử liền có được danh hiệu đồng sinh, cũng có thể cách tú tài gần thêm một bước, mà trước đó trong thôn bọn họ đã có một tú tài rồi, còn đang ở trời kì tráng niên nữa."

Dư Chu nghe đến đây đã có thể đại khái hiểu được tình trạng cạnh tranh tranh giành danh tiếng giữa hai thôn, có điều hắn xuyên tới đây mới được khoảng hơn hai tháng, một tháng đầu tiên thì bận rộn với chuyện kiếm sống, một tháng về sau lại vội vàng chuẩn bị chuyện thành thân nên đối với mấy chuyện này đúng là chưa từng chú ý tới, nên chỉ có thể gật đầu tỏ ý bản thân vẫn đang nghiêm túc lắng nghe.

Lý chính thấy hắn chăm chú lắng nghe thì nét mặt cũng hòa hoãn lại nói:

"Còn thôn của chúng ta chỉ có một mình Văn tiên sinh ở phía đông thôn là có công danh tú tài, nhưng tiên sinh lại đã qua tuổi sáu mươi rồi."

Trước khi Dư Chu xuyên tới đây từng có một lần bị bạn cùng phòng dẫn đi tìm hiểu về mấy thứ liên quan đến lịch sử thời xưa, hắn cũng biết được vào thời cổ đại muốn đạt được công danh tú tài thì có bao nhiêu khó khăn, không nghĩ tới khi xuyên đến nơi này, không chỉ trong thôn của hắn có một vị tú tài mà thôn bên cạnh cũng có một vị. Có thể thấy rằng người của mấy thôn gần đây cũng đã rất lợi hại rồi nhé.

Có điều theo ý của lý chính thì tú tài của thôn hắn cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, vậy nên Dư Chu hỏi:

"Vậy những năm gần đây thôn chúng ta không có ai tham gia khoa cử nữa hay sao?"

"Ngươi nghĩ thôn chúng ta có bao nhiêu hộ gia đình, tổng cộng lại có được bao nhiều người từng đi đọc sách chứ? Trong số mấy người đó lại có được bao nhiêu người học lên đến trình độ có thể thi cử đây?" Lý chính thở dài một hơi,

"Cứ lấy vị dụ là đứa con trai nhỏ nhà vị Văn tiên sinh kia đi, riêng kì thi huyện cũng phải cần thi ba mươi lần mới có thể thông qua, ngay cả Văn tiên sinh cũng không ôm hi vọng hắn có thể thông qua được kì thi phủ nữa rồi."

Ngừng một lát ông lại tiếp tục nói:



"Cháu trai nhỏ nhà Văn tiên sinh nghe nói trình độ học vấn cũng không tệ, có điều năm nay mới có mười hai tuổi, theo ý của Văn tiên sinh thì muốn để hắn qua mười năm tuổi mới bắt đầu tham gia thi huyện."

Ông nói đệm cả đoạn dài như vậy, hiện tại sao Dư Chu còn không hiểu ý tứ trong lời nói của ông nữa chứ, hắn trầm ngâm thật lâu rồi mới nói:

"Mặc dù ta từng đọc sách ở thư viện vài năm nhưng ngài cũng biết trước đây ta sống hồ đồ như thế nào... cho nên nhiều nhất cũng chỉ là nhận biết được vài cái chữ nghĩa mà thôi, cách trình độ có thể thi huyện xa lắm."

"Nghe người ta nói hai tháng nay ngươi đi lên thị trấn thường đi tới bên phía thư viện làm ta cứ tưởng rằng ngươi..."

Lý chính còn chưa nói xong đã lắc đầu than thở, ánh mắt có chút thất vọng.

Ông còn cho rằng Dư Chu có ý nghĩ thi cử lấy công danh nữa chứ.

Một lúc sau không biết ông nhớ tới chuyện gì, lại chuyển đề tài nói:

"Ngươi nhận biết chữ lại biết viết, nếu muốn đạt được trình độ thi huyện sẽ dễ dàng hơn so với người khác nhiều, thi huyện lần sau là vào tháng hai hai năm sau, ở giữa còn khoảng gần hai năm thời gian, dốc hết sức ôn luyện nói không chừng vẫn có cơ hội thành công."

Trước ngày hôm nay Dư Chu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tham gia khoa cử các loại, cho nên lúc này hắn nhất thời không hạ được quyết tâm.

Lý chính thấy hắn không muốn đồng ý mà cũng không có ý định từ chối liền cảm thấy vẫn còn có hi vọng, vậy nên ông tiếp tục vận động nói,

"Năm đó bà nội ngươi dù thế nào cũng muốn đưa ngươi đến thư viện đọc sách cũng chính là hi vọng ngươi có thể thi cử lấy công danh, làm rạng rỡ tổ tông, càng không muốn ngươi sống cuộc sống giống như người đời trước, chỉ có thể dựa vào vài mẫu ruộng duy trì kế sinh nhai. Lúc ngươi còn sống hồ đồ bát nháo thì ta cũng không thể nói được lời nào, nếu bây giờ đã hiểu chuyện hơn rồi thì cũng nên suy nghĩ kĩ lưỡng cho tương lai sau này, lẽ nào ngươi hi vọng phu lang của ngươi tiếp tục sống cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho giời với ngươi sao? Về sau có hài tử rồi cũng tiếp tục lăn lộn với bùn đất mà trưởng thành sao?"

Dư Chu nghe lý chính nói đoạn đầu tiên thì trong lòng vẫn không có cảm xúc gì nhiều, dù sao hiện tại bất kể là hắn làm công việc viết và chép thoại bản cho tiệm sách hay là sao trà bán thì đều có được nguồn thu nhập khách quan, căn bản là không cần dựa dẫm vào mấy mẫu đất duy trì kế sinh nhai, Cẩm Xuyên cũng không cần phải bán mặt cho đất bán lưng cho giời.

Chỉ là sau khi nghe tới đoạn hài từ lăn lộn cùng với bùn đất mà trưởng thành thì trong lòng hắn bỗng có chút khó chịu.

Có lẽ là bản năng của con người thôi thúc, bản năng luôn muốn chuẩn bị những thứ thật tốt, môi trường càng thêm ưu việt cho hài tử của mình.

Tương lai hắn có thể đem thủ nghệ sao trà truyền lại cho hài tử, nhưng nếu như hài tử chỉ là một bách tính bình dân thì liệu có thể giữ nổi nghiệp không chứ?

Hiện tại hắn may mắn có thể gặp được hai phu phu Ngô Thường Lâm, hai bên cũng có thể coi là hợp tác suôn sẻ, nhưng tương lai hài tử của hắn có thể gặp được người hợp tác thích hợp hay không thì cũng khó nói trước.

Mặc dù hắn mới thành thân chưa lâu nhưng Dư Chu không cảm thấy bản thân suy nghĩ quá xa xôi, có một vài việc cần được chuẩn bị tốt từ sớm mới được.

Huống hồ dù có không vì suy nghĩ cho tương lai của hài tử thì là một người đàn ông, dù hắn không nghĩ đến chuyện vang danh thiên hạ hoặc thăng quan phát tài, cũng sẽ muốn có đủ năng lực để bảo vệ người nhà của chính mình.

Lý chính thấy hắn lâm vào trầm tư suy nghĩ, thầm nghĩ hẳn là đã nghe vào những lời khuyên nhủ vừa rồi của ông, lại nói tiếp:

"Ngươi cứ suy nghĩ cho kĩ đi, dù sao thì cách cuộc thi huyện lần sau vẫn còn một khoảng thời gian dài nữa."

Lần này Dư Chu cũng không phản bác lại ông, gật đầu nói:

"Vâng."

Cuộc nói chuyện của hai người đến đây cũng coi như đã kết thúc.

Sau khi rời khỏi đây thì Dư Chu và Cẩm Xuyên cũng đồng thời nói lời cáo từ với hai người, lý chính và Hỉ thẩm tiễn hai người Dư Chu ra ngoài cổng, đợi đến trước cổng nhà lý chính vẫn không quên dặn dò nói:

"Ngươi trở về nhớ suy nghĩ cho kĩ mấy lời ta vừa nói đấy."

"Ta nhớ rồi." Dư Chu lại gật đầu đồng ý thêm lần nữa.

Đợi sau khi hai người họ rời đi, Hỉ thẩm đi theo sau lưng lý chính quay trở về liền tùy ý hỏi:

"Sau khi ông nói chuyện đó với Dư Chu thì thái độ của nó thế nào?"

"Trước đó nó lên thị trấn ra vào tiệm sách không phải vì có ý định chuẩn bị tham gia kì thi huyện năm sau," lý chính nói,



"Có điều vừa rồi chúng ta có thảo luận một chút, nó nói trở về sẽ suy nghĩ thật kĩ, ta thấy chắc là sẽ thành công."

"Vậy thì tốt," Hỉ thẩm gật đầu khen ngợi,

"Nó trở về chắc sẽ thương lượng với Cẩm Xuyên, trông Cẩm Xuyên cũng là một người hiểu rõ nặng nhẹ, chắc cũng sẽ ủng hộ nó tiếp tục đọc sách tham gia kì thi huyện thôi."

Lý chính thở dài nói,

"Chuyện này khó nói, một khi nam nhân trong nhà chỉ lo chuyện đọc sách thi cử thì chuyện đồng áng cùng kiếm sống đều sẽ rơi đến trên vai cậu ta không nói, còn cần phải cung cấp học phí và chi phí đọc sách mà Dư Chu cần, tức phụ nhà Lý Bình ở thôn Lý gia chả phải thường nói đó sao, mấy năm nay điều nàng ta hối hận nhất chính là để Lý Bình được đi học, kết quả không chỉ ngay cả một cái danh đồng sinh cũng không thi trúng, chuyện kiếm sống trong nhà cũng không giúp được chút nào, tất cả đều dựa vào một mình nàng ta chống đỡ."

"Cẩm Xuyên nhìn cũng là một người giỏi giang, để nuôi sống được một nhà bọn họ chắc sẽ không thành vấn đề." Hỉ thẩm do dự nói.

Lý chính lắc đầu không nói tiếp.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến người đọc sách trong thôn ít, một khi trong nhà có người đi học, không chỉ thiếu một người kiếm sống, những thứ sử dụng cho người đi học như quà ra mắt tiên sinh, bút, mực, nghiên mực đều cần rất nhiều tiền, tất cả những thôn xung quanh đây có mấy nhà đủ điều kiện cung cấp nổi tiền ăn học cho một người đọc sách cơ chứ.

Huống hồ dù có biết đọc sách nhận biết chữ nghĩa thì khả năng có thể thi đậu được tú tài rồi trở về báo đáp lại gia đình lại càng thêm nhỏ.

Sau khi Dư Chu và Cẩm Xuyên rời khỏi nhà lý chính, Cẩm Xuyên thấy hai bên lông mày của Dư Chu hơi nhíu lại giống như có chuyện khó nghĩ liền hỏi:

"Vừa rồi lý chính nói chuyện gì với huynh đấy?"

"Lý chính muốn ta tham gia kì thi huyện vào tháng hai hai năm sau." Dư Chu cũng không giấu giếm Cẩm Xuyên, nói thẳng với cậu.

Cẩm Xuyên giật mình, ngón tay buông thõng bên người vô thức nắm chặt, thanh âm có chút bồn chồn hỏi:

"Vậy huynh trả lời ngài ấy như thế nào?"

"Ta nói cần phải suy ghĩ thêm."

"À." Cẩm Xuyên nhỏ giọng đáp, giữ nguyên nụ cười vui vẻ trên mặt nhưng trong lòng đã không còn kích động giống như vừa nghe được tin tức nữa.

Tiếp đó bàn tay đang nắm chặt của cậu bị Dư Chu kéo qua nắm lấy.

Dư Chu hỏi:

"Đệ cũng muốn ta tham gia khoa cử sao?"

Cẩm Xuyên nuốt một ngụm nước miếng, nâng mí mắt liếc nhanh Dư Chu một cái,

"Muốn nghe ta nói thật?"

"Tất nhiên," Dư Chu bật cười, véo nhẹ lòng bàn tay Cẩm Xuyên một cái,

"Không nói thật thì đệ tự hiểu lấy hậu quả của mình."

Cẩm Xuyên mặt đỏ đến tận mang tai, đợi về đến nhà mới tốt hơn được một chút, cậu lẩm bẩm nói:

"Sao huynh có thể nói mấy lời đó ở bên ngoài cơ chứ?"

"Ta cũng có nói lời quá phận nào đâu," Dư Chu nhún vai nói, vẻ mặt chính là ngươi tự mình suy nghĩ lung tung ấy chứ, ta thực vô tội,

"Với lại xung quanh cũng đâu có người nào khác chứ."

Cẩm Xuyên giãy khỏi tay Dư Chu, đang đinh bỏ về phòng thì bị Dư Chu vội vàng kéo người lại, đem người kéo tới ngồi trước ngưỡng cửa gian sảnh chính nói:



"Ta không quấy rối nữa, đệ còn chưa nói lời thật lòng cho ta nghe đâu đấy."

Sau khi Cẩm Xuyên ngồi xuống trầm ngâm sắp xếp lại mấy lời mình muốn nói rồi mới nghiêm túc nói:

"Sĩ – nông – công – thương, ở Đại Viêm chúng ta được phân chia tầng lớp một cách rõ ràng, nhưng không phải ai cũng có cơ hôi đến với con đường khoa cử này, người nghèo thì bởi vì không có tiền nên không đọc nổi sách, thương nhân lại vì không có tư cách thi khoa cử, mà dù vừa có tư cách vừa có tiền để đọc sách thì cũng không có mấy người có thể thực sự nổi bật, đề danh bảng vàng cả."

Nói tới đây Cẩm Xuyên hơi ngừng lại một chút, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Dư Chu một cái,

"Huynh từng được đọc sách, chữ viết cũng rất dễ nhìn, đây coi như đã có căn cơ vững chắc rồi, mà ta cảm thấy... với tài năng của phu quân nếu không tham gia khoa cử thì đúng là đang mai một nhân tài."

Cậu nói xong không khỏi có chút đỏ mặt, cứ luôn cảm thấy thẳng thắn khen ngợi phu quân nhà mình như vậy đúng là một hành vi không được tự trọng cho lắm.

Những lời cậu vừa nói đều là lời thực lòng cả.

Dư Chu gật đầu, bất kể thái độ trước đó của lý chính hay là những lời vừa rồi của Cẩm Xuyên đều có thể nhìn ra sự sùng bái cùng tôn trọng từ tận đáy lòng của họ với những người tham gia khoa cử và đạt được thành tựu trong đó.

Sau một hồi đánh giá ở trong lòng thì hắn đúng là có chút động tâm với chuyện tham gia khoa cử này.

Nhưng động tâm là chuyện của động tâm, với trình độ hiện tại của hắn cũng chỉ dừng lại ở mức độ biết đọc và biết viết mà thôi, muốn đi so tài với những người nỗ lực học tập mười mấy hai mươi thậm chí là vài chục năm thì tuyệt đối không phải là một việc đơn giản.

Vả lại đối với một người trước khi xuyên qua phải học mười mấy gần hai mươi năm trời rốt cuộc cũng có thể rời khỏi trường học mà nói, bây giờ muốn bắt đầu lại và học tập theo một hệ thống hoàn toàn khác biệt thì thật sự cần một đoạn thời gian để tiếp nhận về mặt tâm lý nữa.

Bởi vậy trầm ngâm thật lâu Dư Chu mới nói:

"Tạm thời ta vẫn chưa đưa ra được quyết định."

"Ta hiểu mà." Cẩm Xuyên gật đầu nói, cậu hiểu rõ tính cách của Dư Chu, một khi hắn đã đưa ra quyết định gì thì sẽ dốc hết tâm trí và sức lực thực hiện nó,

"Dù sao thì khoảng thời gian này cũng không có nhiều việc đồng áng cho lắm, tiền bạc trong nhà chúng ta cũng đủ dùng, huynh có thể yên tâm suy nghĩ thật kĩ về chuyện này."

"Ừm." Dư Chu cũng gật đầu tán thành, hôm qua hắn mới thành thân xong, cũng nên cho bản thân một kì nghỉ cưới nữa chứ?

Chuyện có tham gia vào kì thi huyện tháng hai hai năm sau hay không có thể đợi một khoảng thời gian nữa rồi tính tiếp, dù sao thời gian vẫn còn dài.

Dư Chu cứ nghĩ rằng bản thân sẽ cần một khoảng thời gian mới có thể suy xét kĩ càng, kết quả không đến vài ngày sau, bởi vì một sự kiện bất ngờ lại khiến hắn nhanh chóng đưa ra được quyết định cuối cùng.

Người dịch: Hana_Nguyen
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.