Dư Chu trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới gian nan mở miệng nói ra lời mà không một người nam nhân nào muốn nói, 
"Thưa tiên sinh ta cảm thấy mình vẫn chưa đủ năng lực để đại diện ngài tham gia." 
"Ồ, vậy sao?" Văn tiên sinh cười dài nhướn mày hỏi, 
"Vậy ngươi cảm thấy với tuổi tác như này của ta tự mình đi leo núi Thanh Nham thì được hả?" 
Nói xong Văn tiên sinh vuốt chòm râu bạc làm dáng vẻ tuổi già sức yếu cho hắn xem. 
Dư Chu:... 
Quả nhiên là gừng càng già càng cay mà, hắn đấu không lại. 
"Ngươi xem như thế không phải là được rồi sao," Văn tiên sinh vỗ vỗ bả vai Dư Chu nói, 
"Dù sao thì từ giờ đến mùng chín tháng chín vẫn còn khoảng ba tháng nữa, ngươi cứ chuẩn bị thật tốt một phen, ta tin tưởng ngươi khẳng định có thể làm được." 
Dư Chu nghe xong mấy lời này lại như có suy tư trong lòng, hắn cảm thấy hai từ 'chuẩn bị' tiên sinh mới nói được nhấn mạnh thêm hai phần so với những chữ khác. 
Hắn suy ngẫm hồi lâu mới đột nhiên lĩnh ngộ được ý nghĩa trong đó, cực bất đắc dĩ hồi đáp: 
"Học trò đã hiểu rồi ạ." 
Mặt trời đầu tháng sáu đã rất chói chang nóng nực, lúc này lại đã gần vào giữa trưa nên đi bộ dưới ánh mặt trời được vài bước liền bị phơi tới đầu tóc nóng ran. 
Sau khi Dư Chu đi từ nhà Văn tiên sinh ra liền nghĩ tới từng cơn gió thổi xuyên qua sảnh đường cùng với 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-trot-lam-giau-tai-di-gioi/2521371/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.