Đêm hôm đó đợi Dư Chu tỉnh rượu thì mặt trăng cũng đã dần khuất bóng, khắp thôn yên tĩnh đến ngay cả tiếng chó sủa cũng không có.
May mắn trước đó hai người đã đoán trước được kết quả sẽ như vậy cho nên hắn và Cẩm Xuyên trước khi ăn cơm đều đã rửa ráy sạch sẽ rồi.
Vậy nên sau khi hắn bế Cẩm Xuyên đặt lên giường thì chỉ đi đun một chút nước để hai người lau mặt mũi với chân tay xong thì cũng lên giường đi ngủ tiếp.
Đồng hồ sinh học đã tạo thành thói quen cố định thì rất khó có thể bị thay đổi, dù cho đêm hôm trước có ngủ muộn hơn so với thường ngày rất nhiều thì ngày tiếp theo vừa đến giờ mão là Dư Chu đã tỉnh dậy giống như thường ngày.
Hắn nhẹ nhàng rời giường, chỉ có Cẩm Xuyên bình thường sẽ luôn bị động tác rời giường làm cho tỉnh dậy cùng một lúc với hắn hôm nay lại im ắng không có động tĩnh gì.
Dư Chu xoay người dém chăn lại cho cậu, thầm cười nghĩ, xem ra số rượu vàng hôm qua đúng là có uy lực khá lớn với Cẩm Xuyên nha.
Đến giờ thìn Cẩm Xuyên mới một tay day nhẹ huyệt thái dương một tay vịn khung cửa từ trong gian phòng ngủ chính đi ra.
Đúng lúc Dư Chu đang chuẩn bị cầm đồ đi tới nhà tiên sinh, thấy dáng vẻ đó của cậu liền vội vàng đặt đồ trên tay xuống đi qua đỡ cậu ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó lại đi rót lấy một chén trà nóng đặt trước mặt Cẩm Xuyên rồi mới nói:
"Tối hôm qua đúng là không nên để cho đệ uống nhiều như vậy"
Lúc đó hắn cũng không nghĩ gì nhiều mà chỉ cảm thấy số cua Hạ Vân Kỳ mang tới tặng khá là ngon, nếu không ăn hết thì thứ này để qua đêm cũng không ăn được nữa nên mới không ngăn cản khi thấy Cẩm Xuyên ăn có chút nhiều.
Thế nhưng cua có tính hàn, mà vốn dĩ cơ thể Cẩm Xuyên cũng thuộc thể hàn nên sau khi thấy cậu ăn được vài con cua thì Dư Chu cũng rót cho cậu vài chén rượu uống kèm.Nào biết Cẩm Xuyên lại dễ say tới vậy, lại còn là kiểu ngấm dần nữa chứ.
Cẩm Xuyên hớp hai ngụm hết chén trà lẩm bẩm nói:
"Còn không phải do huynh rót cho ta sao?"
Nói xong lại dừng một chút thì não bộ tạm dừng hoạt động của cậu mới phản ứng lại kịp, cậu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Dư Chu hỏi:
"Sao huynh còn chưa đi tới nhà tiên sinh?"
"Chuẩn bị đi đây," Dư Chu không yên tâm vươn tay đo thử nhiệt độ trên trán cậu một chút,
"Ta đi bưng cháo tới đây cho đệ nhé?"
"Ta tạm thời chưa muốn ăn, đợi chút nữa muốn ăn ta tự mình đi lấy cũng được." Cẩm Xuyên để mặc Dư Chu vươn tay chạm vào cái trán mình, chỉ nói:
"Ta là uống rượu say nên cảm thấy không thoải mái chứ có phải phát sốt đâu."
Nói xong cậu vươn tay nhấc ấm trà trên bàn lên rót thêm một chén trà nóng cho chính mình.
Dư Chu thấy bàn tay rót trà của cậu khá vững vàng, mà hắn cũng đã sắp đến thời gian phải tới nhà tiên sinh học tập rồi, liền dặn dò Cẩm Xuyên:
"Đệ ăn sáng xong thì trở về phòng nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, có chuyện gì thì đợi ta về rồi xử lý sau."
Cẩm Xuyên đơ người mất một lúc mới gật đầu đồng ý.
Lúc Dư Chu rời đi thấy cậu vẫn còn ngồi trước bàn với dáng vẻ không mấy dễ chịu thì trong lòng lo lắng không thôi, đến nhà tiên sinh học xong bài học ngày hôm nay lại vội vàng tìm một cái cớ trong nhà có việc để mau chóng rời đi, còn bị Văn tiên sinh trêu ghẹo tối hôm qua ăn trung thu vẫn chưa đã thèm.
Rời khỏi nhà tiên sinh được một đoạn ngắn Dư Chu lại thấy vài người thôn dân đang gánh thóc đi về phía gốc đại thụ trong thôn, hắn liền vội vã tiến đến gần hỏi:
"Thúc à, đây là có người của quan phủ đến thu thuế hay sao?"
"Đúng vậy, ngươi cũng mau về nhà mang thóc tới dưới gốc cây đại thụ trước đi," người được hỏi nói,
"Nha dịch đại nhân chỉ đánh xe ngựa tới thu thuế của thôn chúng ta trong ngày hôm nay thôi, nếu như hôm nay mà không giao nộp đủ thì phải tự mình mang tới huyện nha để nộp."
"Ta trở về chuẩn bị ngay đây." Dư Chu gật đầu nói, thế nhưng tốc độ trở về của hắn lại không nhanh hơn là bao.
Nhà hắn có hai mẫu ruộng nước là trồng lúa, còn hai mẫu ruộng cạn thì có một mẫu trong đó trước đây được trồng cây cải dầu cùng với lúa mạch, mà một mẫu còn lại có đến hơn nửa mẫu là bị hắn dùng để trồng khoai lang, nửa số đất còn lại thì trồng bắp ngô cùng với đủ các loại rau dưa linh tinh tạp nham.
Thuế ruộng chỉ thu thóc hoặc là ngân lượng, nếu nhà hắn giao nộp bằng thóc thì với sản lượng thóc thu hoạch từ hai mẫu ruộng nước của nhà hắn sẽ có đến hơn phân nửa là phải dùng để giao nộp thuế đất rồi.
Dư Chu và Cẩm Xuyên có một khoảng thời gian dài sống trong tình cảnh ăn bữa nay không biết bữa mai cho nên bây giờ vừa mới thu hoạch được có chút ít lương thực để tích lũy trong nhà thì hai người đều không nỡ giao nộp ra ngoài, sau một hồi thương lượng thì mới quyết định vẫn là dùng ngân lượng để giao nộp thuế.
Mặc dù nói ra thì cũng không có gì khác biệt hết, bởi vì chỉ cần có ngân lượng thì cũng có thể mua được lương thực, thế nhưng cảm giác an tâm khi trong nhà đã có đầy đủ số lương thực cần sử dụng thì đúng là có sự khác biệt thật lớn.
Sau khi Dư Chu đi vòng qua những người dân đến giao nộp thuế cùng với nha dịch đến thu thuế dưới gốc cây đại thụ trở về nhà lại phát hiện cánh cổng nhà mình vậy mà bị chốt then từ bên trong.
Đầu tiên là hắn cảm thấy ngạc nhiên sửng sốt một chút, bởi thường thì chỉ những khi hắn và Cẩm Xuyên cùng đi lên thị trấn mất hết non nửa ngày mới có thể quay trở về thì hai người họ mới chốt then cửa cổng như thế này, nếu không ngay cả những lúc cả hai đi làm đồng thì cánh cổng cũng chỉ được khép hờ mà thôi.
Khi bàn tay của Dư Chu chuẩn bị va chạm với cánh cổng thì dường như hắn nghĩ ra chuyện gì đó mà thu tay lại, lắc đầu bất đắc dĩ lui về bên cạnh cánh cửa cổng đứng im chờ đợi.
Đứng không bao lâu thì từ bên trong sân nhà có tiếng bước chân truyền tới, tiếp theo đó là tiếng then cửa được gỡ xuống và cuối cùng là cánh cửa mở ra.
Cẩm Xuyên thấy Dư Chu đứng ở bên ngoài cổng thì bất giác đơ người một lát mới hỏi:
"Sao huynh đứng đây mà không gõ cửa?"
Dư Chu không đáp mà hỏi ngược lại:
"Đếm xong rồi hả?"
Cẩm Xuyên nghe hắn hỏi như vậy khá là ngạc nhiên, tiếp đó cũng hiểu ra liền nhỏ giọng nói:
"Đếm xong rồi, ta lấy năm lượng bạc ra để chút nữa mang đi giao nộp tiền thuế ruộng, nộp xong chắc vẫn còn dư lại được một ít."
"Tầm bốn lượng bạc là đủ giao nộp tiền thuế trong vòng một năm rồi."
Lúc Dư Chu đi vòng qua chỗ gốc đại thụ liền nghe thấy được các thôn dân đang thảo luận về thuế đất ruộng cạn với ruộng nước, hắn nhẩm tính một chút số lượng cần giao nộp cho hai mẫu ruộng nước và hai mẫu ruộng cạn nhà hắn, sau đó lại đổi thành ngân lượng thì nhà hắn cần giao khoảng ba đến bốn lượng bạc là đủ.
Từ sau khi hai người thành thân thì ngân lượng trong nhà đều do Cẩm Xuyên quản, cậu đem hết số ngân lượng chẵn cất kĩ đi chỉ để lại vài trăm văn tiền trong tủ ngoài để dùng cho sinh hoạt hàng ngày, lúc nãy chốt cửa lại chính là vì muốn lấy tiền từ nơi giấu tiền ra để đem đi đóng thuế ruộng.
Chỗ cậu giấu tiền Dư Chu cũng biết, mỗi ngày sau khi Cẩm Xuyên đếm lại số tiền đó ở trước mặt hắn xong liền vui vẻ nói cho hắn biết hiện giờ trong nhà vẫn còn bao nhiêu tiền, cho nên nghe cậu nói lấy năm lượng bạc ra là hắn lập tức nhớ đến con số lần sau cùng cậu đã nói với hắn, cũng liền thuận miệng hỏi:
"Trong nhà vẫn còn khoảng năm mươi lượng bạc nữa?"
Cẩm Xuyên nói: "Ở chỗ kia chỉ có năm mươi lượng bạc chẵn, số tiền lẻ trong nhà gộp lại thì có khoảng hơn một lượng một chút, ta đều lấy ra hết rồi, đặt ở trong tủ để sử dụng hàng ngày."
"Sẽ càng ngày càng nhiều hơn mà." Dư Chu nói,
Bây giờ mỗi tháng hắn vẫn sẽ viết thoại bản bán lại cho bên tiệm sách, gom cả mới lẫn cũ vào thì mỗi tháng ít nhất cũng phải kiếm được hơn một lượng bạc, những lúc bán chạy thậm chí còn có thể kiếm được hai đến ba lượng bạc, số đó đã đủ cho hai người họ tiêu dùng hằng ngày, thậm chí là còn dư ra được nữa.
Mà hiện tại lúa chiêm đã thu hoạch xong, số tiền sử dụng nhiều nhất hàng tháng chính là tiền mua lương thực thì nay đã có thể tiết kiệm được rồi.
Cẩm Xuyên nói: "Ta biết mà."
Tiền trong nhà đều do cậu quản lý nên mỗi lần Dư Chu từ trên thị trấn trở về đều sẽ đưa hết số tiền kiếm được trong mỗi đợt cho cậu cất giữ, bản thân cậu cũng đang thêu thùa các thứ kiếm tiền, cho nên mức độ tăng giảm của tiền bạc trong nhà ra sao cậu còn không rõ chắc?
Sau khi Dư Chu cất giỏ đựng bút mực đi liền nói:
"Đi thôi, chúng ta qua nhà Trần thẩm trước xem nhà thẩm ấy đã chuẩn bị tới đâu rồi, đợi chút nữa có thể đi tới gốc đại thụ cùng với nhà thẩm ấy."
Hai người đi tới ngoài cổng nhà họ Trần liền thấy Trần thúc cùng với Trần Phong đang vận chuyển từng thúng thóc một từ bên trong sảnh đường ra ngoài sân, bên ngoài sân cũng đã chất chồng không ít thóc.
Thấy Dư Chu và Cẩm Xuyên tiến vào thì Trần thẩm cười hỏi:
"Chu tiểu tử với Cẩm Xuyên tới đấy hả, thóc nhà các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
"Nhà chúng ta cũng chẳng có bao nhiêu ruộng, số thóc thu hoạch được cũng chỉ vừa đủ để tự mình ăn," Dư Chu nói,
"Cho nên chúng ta thương lượng một chút liền quyết định giao nộp bằng ngân lượng thôi."
Trần thẩm nói: "Vậy thì tốn không ít tiền đấy."
Dư Chu nhún nhún vai bất đắc dĩ nói:
"Vậy cũng đỡ hơn là hiện tại đem thóc giao nộp rồi đến lúc đó không đủ ăn lại phải mang tiền đi mua về dùng."
"Cũng đúng." Trần thẩm gật đầu đồng ý,
Mặc dù bà biết nhà Dư Chu không giống với hầu hết các hộ khác trong thôn, khi mọi người nấu cơm đều sẽ thêm chút lương thực tạp nham như ngô bắp cao lương vào nấu cùng, còn nhà Dư Chu thì vẫn luôn chỉ dùng mỗi gạo trắng, vì vậy tất nhiên là sẽ tốn gạo hơn nhiều so với những gia đình khác. Có điều hai người Dư Chu và Cẩm Xuyên đều biết cách kiếm tiền nên cũng là bản lĩnh của người ta.
Dư Chu quét mắt nhìn số lượng thóc để bên ngoài sân rồi lại liếc nhìn Trần thúc với Trần Phong vẫn còn đang tiếp tục vận chuyển ra tiếp liền có chút khó hiểu hỏi:
"Thẩm à, ta nhớ là thuế ruộng nửa đầu năm của nhà thẩm không có cần nhiều như vậy mà?"
"Nhà ta định giao nộp cả phần nửa cuối năm cùng một lúc luôn, đến khi đó thì thóc vụ mùa có thể giữ lại để nhà ăn mà không cần giao nộp nữa," Trần thẩm cười nói, "Dù sao thì thóc vụ mùa cũng ăn ngon hơn một chút."
Thế nhưng nếu như muốn nộp hết bằng thóc vụ chiêm thì sẽ phải nộp nhiều hơn một chút. Điều này Dư Chu hiểu rõ nhưng cũng không đem ra nói, giống như người Trần gia biết hắn nộp bằng ngân lượng cũng sẽ không nhiều lời thêm nữa vậy.
Dù sao thì hai nhà đều có những dự tính của riêng mình, ai cũng không đố kị với ai cho nên không cần để ý nhiều tới vậy.
Trần thúc và Trần Phong vận chuyển hết số lượng thóc cần giao nộp ra bên ngoài sân, Dư Chu giúp họ ghi chép và tính toán số lượng, rồi mới xác định số lượng cần giao nộp lên.
Lúc này Trần đại nương vẫn luôn đứng ở một góc mới nói:
"Chu tiểu tử này, chút nữa đi qua chỗ gốc đại thụ thì ngươi giúp thúc ngươi gánh vài gánh thóc qua đó đi."
"Này còn cần ngài nhắc con sao." Dư Chu mỉm cười nói.
Trần đại nương vui vẻ gật đầu nói,
"Nếu ngươi tính giao nộp bằng ngân lượng thì cũng không cần gấp gáp giao nộp cùng một lúc với mọi người làm gì, đợi mọi người giao thóc xong thì ngươi lại nộp lên cũng không muộn, dù sao thì bên phía nha dịch cũng không cần lo lắng chuyện không có chỗ để để đồ nữa."
"Vâng ạ." Trước đó Dư Chu cũng nghĩ như vậy, tốt nhất là lui lại giao nộp cuối cùng để không bị người nào nhìn thấy mới tốt.
Nói xong thì Trần thúc và Trần Phong liền bắt đầu gánh thóc đi ra ngoài, Dư Chu cũng lựa một gánh khác gánh đi theo phía sau.
Lúc đi tới cửa Dư Chu liền nghe thấy tiếng thở dài của Trần thẩm từ trong sân truyền tới:
"Số thóc thu hoạch vụ chiêm sau khi giao nộp xong thì chỉ còn sư lại có vài gánh nữa thôi."
Dư Chu tưởng tượng đến cảnh Cẩm Xuyên chốt cửa ngồi trong nhà đếm ngân lượng mang đi giao nộp chắc cũng đã thở dài một tiếng như vậy liền nói với Cẩm Xuyên đang đi ở bên cạnh mình:
"Ta sẽ cố gắng thi lấy được cái công danh tú tài mang về, như vậy thì sau này nhà của chúng ta sẽ không cần giao thuế ruộng nữa rồi."
Giống như Văn tiên sinh vậy, lúc mọi người đang vội vàng gồng gánh thóc gạo đi nộp thuế thì tiên sinh ngài có thể nhàn nhã ở nhà dạy học viết chữ.
Cẩm Xuyên ngẩn người một chút, tiếp đó mới cười nói,
"Nếu vậy thì nhà chúng ta còn phải mua thêm vài mẫu đất nữa mới được, tú tài là có thể được miễn thuế hẳn mười mẫu ruộng đấy."
"Được, mua nhiều một chút." Dư Chu nói, "Nếu chúng ta không trồng được hết cũng có thể cho người dân trong thôn thuê."
"Ừ." Cẩm Xuyên cười vui vẻ tới hai mắt cong cong.
Ngày tháng trôi qua như nước chảy, chớp mắt đã đến ngày mùng chín tháng chín.
Từ sáng sớm Dư Chu đã mặc bộ y phục mới do Cẩm Xuyên chuẩn bị sẵn cho mình lên, mang theo thức ăn cùng với ống trúc đựng nước uống đi tới đầu thôn hội họp với Dư Ôn Lương.
Kết quả là Dư Ôn Lương còn đến sớm hơn so với hắn, tiểu nam hài mười hai, mười ba tuổi cõng trên lưng chiếc sọt trúc đứng thẳng tắp bên dưới gốc cây, vẻ mặt ngiêm túc, ánh mắt nhìn chăm chú vào con đường mòn dẫn ra khỏi thôn.
Dư Chu tiến lên vỗ nhẹ lên vai cậu ta, "Đang nghĩ cái gì đấy hả?"
"Không nghĩ gì cả," Dư Ôn Lương vội lắc đầu nói, "Tiểu Chu ca ca chúng ta đi thôi."
Dư Chu suy nghĩ một lúc liền hỏi:
"Đừng nói với ta là ngươi đang cảm thấy khẩn trương đó nhé?"
Bước chân Dư Ôn Lương hơi lảo đảo một chút, mím chặt môi không nói.
Dư Chu trấn an nói: "Không cần phải khẩn trương, đến lúc đó có ta đây, huống hồ Hạ huynh cũng sẽ tới tham gia, cậu ta rất lợi hại."
Dư Ôn Lương không quen biết Hạ Vân Kỳ nhưng mấy ngày trước từng được nghe ông nội mình nhắc tới, sau khi suy nghĩ một lúc liền gật nhẹ đầu một cái.
Từ thôn của hai người đi tới chân núi Thanh Nham chỉ cần tốn thời gian một nén hương, mà tốc độ đi của hai người cũng rất nhanh.
Vốn còn cho rằng bản thân đến có chút sớm, kết quả có người còn đến sớm hơn so với hai người họ.
Dư Chu liếc mắt nhìn đám đông đã tụ họp tại đây nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của Hạ Vân Kỳ và Tiểu Trúc đâu cả, vậy nên hắn tính tìm một góc khuất nào đó đứng đợi hai người kia.
Kết quả mới dẫn Dư Ôn Lương đi được vài bước thì một người từ trong đám người đang tụ tập cùng một chỗ nói chuyện với nhau kia bước ra, phe phẩy cây quạt trong tay đứng chắn ngay trước mặt hai người họ:
"Yoh~~, đây chẳng phải là Dư Chu sao? Ngươi cõng theo sọt tre là muốn tới núi Thanh Nham ---"
Nói tới đây y cố tình dừng lại một lát, đợi ánh mắt của những người xung quanh đều bị thu hút về phía này mới chậm rãi phun ra mấy chữ cuối, "chặt củi hả?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]