Chương trước
Chương sau
“Nam Phong tỷ tỷ, ngươi phải biết giá trị Huyết nhân sâm không có cái giá này. Hai mươi vạn! Có thể, nhưng không phải là hoàng kim.”

Trương Dương ý tứ muốn Khấu Nam Trúc biết giới hạn.

Không biết như thế nào, Trương Dương đột nhiên nhớ tới ngày hôm kia, nàng ta cùng nhóm bằng hữu đi tửu lâu ăn uống có nhắc đến chuyện viên trân chân ở Châu thành được bán với giá hai mươi vạn hoàng kim.

Đương nhiên suy nghĩ đó chỉ chợt loé lên trong đầu Trương Dương, nàng ta cũng không nghĩ nhiều.

Thái độ Khấu Nam Trúc lại rất kiên quyết, lắc đầu nói: “Chỉ có thể là hai mươi vạn hoàng kim, bằng không không cần nói tiếp nữa.”

“Huyết nhân sâm tuy rằng trân quý, nhưng cũng không đại biểu trên tay người khác cũng không có. Độc trong người gia phụ ta tạm thời đã được áp chế, chúng ta chỉ cần tốn chút thời gian, tất nhiên sẽ tìm được gốc Huyết nhân sâm khác. Cho nên Nam Phong tỷ tỷ, tỷ xem cái giá này...”

Trương Dương vì muốn Khấu Nam Trúc giảm giá, một ngụm liền kêu tỷ tỷ mỗi một tiếng đều rất thân thiết.

Nhưng Khấu Nam Trúc lại không coi trọng cái đó, bộ dáng lạnh nhạt ý chí sắt đá không chút dao động. Mặc kệ Trương Dương nói cái gì, nàng đều lắc đầu.

Trương Dương thấy sắc mặt Khấu Nam Trúc kiên định, không cho nàng ta cơ hội trả giá, tức khắc có chút do dự. Nàng ta là thương nhân, vụ làm ăn lỗ vốn như vậy nếu đồng ý tất nhiên không phải tác phong của nàng ta.

Khấu Nam Trúc nhìn phản ứng Trương Dương, biết hôm nay sẽ không bán được Huyết nhân sâm rồi.

Bất quá, mục tiêu nàng tới đây cũng không phải chỉ để bán Huyết nhân sâm.

“Nếu không đồng ý, vậy ta đi về trước, nếu ngươi thay đổi chủ ý, có thể phái người đi tìm ta. Trong thời gian ngắn ta cũng không rời Thịnh thành này.”

Khấu Nam Trúc lưu lại lời này liền đứng dậy.

“Nam Phong tỷ tỷ không phải người Thịnh thành sao?”



Vừa nghe Khấu Nam Trúc còn muốn rời đi, trong lòng Trương Dương hiểu rõ.

Khó trách khi nàng ta nhìn Khấu Nam Trúc cảm thấy xa lạ như vậy, khí chất trên người nàng(KNT) cũng không phải người thường có được, mà nàng ta luôn ở Thịnh thành lại chưa từng nghe đến tên người này. Nếu là người từ nơi khác tới, như vậy đã dễ hiểu hơn rồi.

“Không phải, cho nên ngươi tốt nhất nhanh chóng nghĩ kỹ đi. Ta nói tạm thời không rời đi, nhưng cũng không nói khi nào sẽ rời đi.”

Khấu Nam Trúc nói xong lời này, Trương Dương vẫn chưa sốt ruột, nhưng nữ tử trung niên ngoài cửa lại sốt ruột a! Bà ta vội vàng bước vào cửa, tiến lên lôi kéo Khấu Nam Trúc.

Khấu Nam Trúc không thích người khác tùy tiện đến gần nàng, thân hình nhoáng lên một cái tránh thoát tay bà.

“Vị nương tử này thỉnh tự trọng, ta không thích người khác tùy tiện chạm vào ta.”

Sắc mặt Khấu Nam Trúc không tốt lắm.

Nử tử trung niên thấy thế vội vàng nói xin lỗi, sợ chọc giận đến Khấu Nam Trúc.

“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Ta quá nóng vội nên nhất thời quên mất chừng mực. Vị nương tử này, ngươi có thể châm chước một chút không, chúng ta xác thật muốn dùng gấp Huyết nhân sâm để cứu mạng.”

Nử tử trung niên vừa dứt lời, sắc mặt Trương Dương biến đổi, vội vàng gọi bà lại: “Thúc thẩm!”

Tiếng gọi Trương Dương cũng làm nữ tử bình tĩnh lại, lúc này cũng ý thức được cái gì, không nói chuyện nữa. Nhưng nôn nóng trên mặt cũng không che lấp được.

Khấu Nam Trúc thấy thế, biết nếu tiếp tục ở lại cũng không hợp lẽ, cáo từ muốn rời đi.

Vị nữ tử trung niên này hẳn là Triệu Thái y bị biếm về nhà trong miệng mấy người trên phố gần đây đi? Thoạt nhìn thế nhưng có vài phần khí chất y giả. Bất quá Trương gia gia chủ trúng độc, nhìn sao cũng thấy bà ta so với khuê nữ thân sinh Trương Dương kia còn muốn sốt ruột hơn?!

Khấu Nam Trúc cũng không nóng nảy, mục đích chủ yếu của nàng cũng không phải bán Huyết nhân sâm. Sau khi rời khỏi Trương phủ, nàng giống như ngày thường, từ trong phố lớn ngõ nhỏ Thịnh thành đi một lượt vài vòng. Bộ dáng nghiễm nhiên thoạt nhìn giống như chỉ tới Thịnh thành du ngoạn.

Cách một ngày, vừa mới mở mắt Khấu Nam Trúc liền cảm nhận được Trương Dương đang ngồi dưới lầu. Khấu Nam Trúc hiểu ý cười cười, quả nhiên đã tới tìm nàng.

Khấu Nam Trúc đi ra, phân phó tiểu nhị đem người đưa đến phòng nàng.

“Ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi? Muốn mua Huyết nhân sâm của ta sao?”

Trên mặt Trương Dương hiện rõ vẻ thịt đau*(ý nói tiếc tiền xót của),thậm chí khi nói chuyện còn có chút nghiến răng nghiến lợi. Nhưng thời gian không đợi người, chỉ có thể mở miệng: “Đúng vậy, Nam Phong tỷ tỷ. Chúng ta nguyện ý dùng hai mươi vạn lượng hoàng kim mua gốc Huyết nhân sâm trên tay tỷ.”

*Edit&Beta: Ái Tuyết. Mọi người vào trang wattpad để đón đọc chương mới sớm nhất nhé!

Khấu Nam Trúc không kinh ngạc chút nào, như đã sớm đoán được nàng ta sẽ đến tìm nàng, cái này khiến cho Trương Dương có chút thất bại. Từ khi tiếp nhận Trương gia tới nay, đây là lần đầu tiên nàng ta ăn mệt lớn như vậy.

“Có thể thì có thể, bất quá ta còn có một điều kiện!”



Sắc mặt Trương Dương lập tức không tốt, người này muốn hai mươi vạn lượng hoàng kim còn chưa thỏa mãn sao? Công phu ngoạm sư tử cũng quá lớn rồi.

“Nam Phong tỷ đây là muốn tăng giá sao?”

Ngữ khí chất vấn khiến Khấu Nam Trúc lập tức không vui, lạnh lùng nhìn qua. Trương Dương bị nhìn đến, nội tâm nổi lên tầng kiêng kị.

“Nếu ta muốn tăng giá, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?”

Trương Dương nghe vậy nghẹn một hơi, nhả ra không được hít vào càng không xong. Nàng ta quả thật không thể làm gì Khấu Nam Trúc được, nàng ta còn đang trông cậy vào Huyết nhân sâm trong tay nàng(KNT) đó.

“Nam Phong tỷ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa. Tỷ chịu giúp ta cũng xem như tích chút phúc đức cho hậu thế a.”

Trương Dương nghẹn đỏ mặt tía tai, còn phải nhẫn nhịn nói lời dễ nghe, nghẹn khuất không chịu nổi.

Trương Dương nghẹn khuất, nhưng Khấu Nam Trúc lại cao hứng. “Đương nhiên! Nếu đáp ứng điều kiện của ta, hai mươi vạn lượng hoàng kim cũng không nhất định phải đưa ra nữa.”

Lời này ngược lại khiến Trương Dương càng thêm cẩn thận, rốt cuộc thì chuyện gì có thể dùng tiền tài để giải quyết đều là chuyện nhỏ. Nhưng điều kiện đổi từ hai mươi vạn lượng hoàng kim này sợ là không đơn giản rồi.

“Mang ta đi gặp Triệu thái y đi, điều kiện này phải để bà ấy đồng ý mới được.”

Biểu tình trên mặt Trương Dương biến hóa, cuối cùng vẫn quyết định dẫn Khấu Nam Trúc đi gặp Triệu thái y. Nàng ta cũng muốn nghe một chút điều kiện của nàng(KNT).

Cứ như vậy Khấu Nam Trúc lại lần nữa bước chân vào Trương phủ, bất quá lần này ngồi đối diện nàng đã biến thành Triệu thái y.

Y giả vốn kiêng kị tính tình nóng nảy, nhưng Triệu thái y không chút nào che giấu nội tâm không bình tĩnh của bà ta. Bộ dáng vội vàng khẩn cấp khó dằn nổi.

“Vị nương tử này, ngươi cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm được nhất định sẽ đáp ứng.”

Trương Dương đứng một bên, trên mặt hiện lên nét lo lắng, sợ Triệu thái y tự đem bản thân bán đi luôn.

“Ha ha ha, ngài chắc chắn có thể làm được.”

“Không biết là điều kiện gì?”

“Ta đem Huyết nhân sâm cho ngài cứu phu lang, ngài đến nhà ta làm y phủ.”

Lời Khấu Nam Trúc nói tựa như bâng quơ, nhưng tới tai hai người bọn họ sấm sét đánh xuống, dọa cho hai người vội vàng quan sát chung quanh, sợ tai vách mạch rừng, cũng may là nơi này không có người ngoài.

Mọi người đều biết phu lang Triệu thái y Trương Phong đã bị Nữ hoàng ban rượu độc, chết từ lâu.

“Ngươi làm sao biết được?” Sự tình liên quan đến phu lang của mình, Triệu thái y cũng cẩn thận hơn rất nhiều.



“Ta tự nhiên có bản lĩnh riêng của ta, cũng biết Trương gia gia chủ không trúng độc. Triệu thái y ngươi bị Nữ hoàng cách chức, phu lang người chính là người bị ban chết. Cho dù cứu được người rồi, cũng không thể sống cuộc sống như trước kia, phải trốn trốn tránh tránh cả đời. Nhưng nếu làm y phủ của ta, ta có thể bảo đảm hai người các ngươi không phải sống cuộc sống chui rúc trốn tránh người đời.”

Không thể không nói, lời Khấu Nam Trúc nói tới tâm khảm của bà, phu lang Triệu thái y từ nhỏ đã được Trương gia nâng niu, chiều chuộng lớn lên. Về sau phải đi theo bà sống cuộc sống ẩn nấp trốn tránh, nghĩ thôi Triệu thái y đã thấy đau lòng.

“Huyết nhân sâm này cho ngài cầm đi cứu người trước, điều kiện ta nói lúc nãy ngài có thể chờ sau khi phu lang ngài tỉnh lại trả lời ta cũng được. Nếu không đồng ý đưa ta hai mươi vạn hoàng kim là được. Tất nhiên, chuyện liên quan đến phu lang của ngài, ta cũng sẽ bảo mật giúp ngài.”

Khấu Nam Trúc đem Huyết nhân sâm đưa cho Triệu thái y, Triệu thái y nhận lấy, vui sướng vạn phần, sau khi nói lời cảm tạ liền vội vàng rời đi.

“Nam Phong tỷ tỷ, tỷ không sợ chúng ta quỵt nợ?” Trương Dương cảm thấy bản thân nhìn không thấu người trước mắt. Vừa rồi nàng ta còn tưởng rằng người này thấy tiền sáng mắt, là người lòng tham không đáy. Nhưng hiện tại xem ra cũng không phải như vậy.

“Quỵt nợ? Các ngươi không có bản lĩnh đó.” Khấu Nam Trúc không chút để ý uống trà.

“Nam Phong tỷ tỷ, còn không biết thân phận của tỷ là...” Trương Dương nghĩ tới vừa rồi Khấu Nam Trúc nói có thể bảo vệ được thân phận tiểu thúc cùng thúc thẩm mình. Đối với thân phận nàng(KNT) không khỏi tò mò.

“Thân phận ta à, chỉ là một thôn phụ phổ thông bình thường thôi.”

Trương Dương nghe xong lộ ra biểu 'ngươi lừa quỷ' nhìn nàng.

“Tò mò thân phận ta, còn không bằng nói ta nghe một chút chuyện xưa của tiểu thúc cùng thúc thẩm ngươi đi? Ta cũng không cho rằng nguyên nhân Triệu thái y bị biếm giống như lời người bên ngoài nói như vậy.”

“Tỷ cứ như vậy tin tưởng hai người các nàng?” Trương Dương có chút không hiểu, dù sao cũng là do Nữ Hoàng hạ thánh chỉ, có ai sẽ tin tưởng còn có ẩn tình nào khác.

“Nếu ta không tin, gốc Huyết nhân sâm này căn bản sẽ không được ta lấy ra.”

Nghe được lời nàng nói, biểu tình Trương Dương mang theo vài phần oán giận: “Tiểu thúc cùng thúc thẩm ta quả thật không giống như lời đồn trong miệng người bên ngoài.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.