Cả đêm Văn Nhân Dạ không ngủ.
Không chỉ hắn thức trắng đêm mà A Sở ở bên cạnh cũng suy nghĩ vẩn vơ, không biết cứ làu bàu mãi cái gì. Thường Càn đi đến ngồi nghe một hồi mới biết cậu lẩm bẩm cái gì mà "Chẳng lẽ đây là bản bên Hải Đường sao?".
Thật ra Thường Càn cũng không nghĩ gì nhiều, lúc trước nhóc đã bị chấn động một lần nên cũng không bất ngờ lắm. Thường Càn dọn dẹp một lúc thì đi ngủ.
Văn Nhân Dạ ngồi bên giường Giang Chiết Liễu, nhìn thân thể ốm yếu nóng ran của vị Tiên Tôn đang yên ổn ngủ này. Nửa khuôn mặt y vùi vào trong chăn, tóc dài trắng tuyết mềm mượt tán loạn rủ xuống, đuôi mắt nóng đến ửng hồng.
Văn Nhân Dạ không buồn ngủ. Hắn nhìn chăm chú vào Giang Chiết Liễu, càng nhìn càng tỉnh, chưa bao giờ hắn tỉnh đến như vậy. Tỉnh đến nỗi mà có thể một một tràng dài suy đoán tâm đắc về cấu tạo của cơ thể có thiên linh thể.
Giang Chiết Liễu ngủ rất ngoan, nếu không có tác động từ bên ngoài thì cũng không nhúc nhích tí nào.
Màn đêm tĩnh lặng.
Khi nắng sớm chiếu vào cửa gỗ, dường như y đã ngủ đủ giấc, lười biếng mệt mỏi mở mắt ra. Ngay lập tức, y nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Ma Tôn đại nhân, ngập tràn vẻ do dự muốn nói lại thôi, cùng với biểu cảm một lời khó tả.
Giang Chiết Liễu chậm rãi hồi thần, nhìn hắn một cái rồi mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"
Ngươi còn hỏi ta làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-trai-tim-co-mot-my-nhan-om-yeu/2460776/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.