Văn Nhân Dạ đương nhiên không bị phân tâm bởi cái cớ “sửa cửa” này. Hắn nhìn chằm chằm vệt máu trên môi Giang Chiết Liễu, vươn tay cởi khuy áo kim loại ra, chiếc áo choàng dính máu theo đó rơi xuống đất.
Văn Nhân Dạ dùng lòng bàn tay không bị dính máu lau vết đỏ trên môi người kia, nhíu mày: “Ngươi nghiêm túc chút.”
Cánh môi Giang Chiết Liễu rất mềm, hơi lành lạnh, chạm vào dường như cảm nhận được cả hơi thở của tuyết đầu mùa.
Giang Chiết Liễu nắm nắm lấy cổ tay hắn, không để tâm chút nào đến vết máu chưa khô trên cánh tay đối phương. Y nhìn lướt qua cánh tay của Văn Nhân Dạ, không phát hiện ra vết thương nào nên không hỏi gì nữa, nhìn lên hai sừng trên đầu hắn, giọng điệu nghiêm túc: “Tiểu ma tộc à… Sư đệ ta đập hỏng cửa, không may mới đụng trúng vòng tay ta thôi.”
Văn Nhân Dạ nhíu chặt mày: “Sao có thể sơ ý như thế được?”
Gọi hắn là ma tộc cũng chẳng ngoa. Bởi chỉ cần tầm mắt hắn rời khỏi Giang Chiết Liễu, khí thế hung thần ác sát kia lập tức vọt ra tứ phía, hệt như ác nhân trong thư tịch đời thường. Điệu bộ đi một bước giết một người, không có một chút nể nang gì cả.
Văn Nhân Dạ quay người, nhìn lướt qua cửa lớn bị hỏng. Men theo đường nhỏ bị vạch ra trên nền tuyết, hắn nhìn thấy bóng dáng ai đó chống vỏ kiếm gượng đứng dậy.
Hắn nhận ra thanh kiếm kia, cũng nhận ra chiếc vỏ kiếm này.
Vỏ kiếm Lăng Tiêu màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-trai-tim-co-mot-my-nhan-om-yeu/2460772/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.