Chương trước
Chương sau
Sau khi thỏa thuận xong kế sách, Tống Định Thiên cũng không có vội vã cho thực hiện ngay. Hắn lại một lần nữa thượng biểu, thỉnh cầu tân quân giảm miễn thu thuế. Bởi vì vừa có việc chống nộp thuế mà Quách Đạt Minh làm tạo phản, nên biểu tấu của Tống Định Thiên vừa vặn giẫm lên chỗ đau của tân quân, đến nỗi tân quân đã không tiếc lời trách cứ Tống Định Thiên. Có điều hắn cũng không dám lại làm cái việc bức thêm một cự phiệt làm phản, vì vậy mà hắn không lại tiến hành làm những việc liên luỵ đến những người thân thích của Tống thị ở trong kinh thành.
"Nhạc phụ, ngôn từ trong chiếu này khá là kịch liệt. Nhạc phụ phải chịu oan ức rồi." Lục Nguyên Sướng an ủi.
"Chỉ là một chút mặt mũi thôi, không sao. Hắn thắng về khẩu khí, nhưng thua về lòng người." Tống Định Thiên cũng không để ý lắm.
Quả nhiên, sau khi biết việc này bách tính Bắc cảnh đã đối với Tống Định Thiên cảm ân đái đức. Triều đình phái khâm sai đến đốc thuế. Nếu như Bắc cảnh nộp thuế không theo đúng ý chỉ, thì chính Tướng quân Tống Định Thiên sẽ là người bị áp giải vào kinh trị tội.
Tống Định Thiên là sự bảo hộ, là cái ô che chở cho Bắc cảnh, bách tính sao nhẫn tâm để hắn rời đi, mà thuế của triều đình bọn họ cũng kháng không nổi. Vì vậy mà bách tính đành phải tính toán lại gia sản, nghiến chặt hàm răng giao lương. Ngay khi bách tính bị bức ép đến tuyệt cảnh, Tống Định Thiên phái Lục Nguyên Sướng chủ trì việc thu địa. Bách tính nghe tin liền lập tức hành động, thực tế lại đúng như Vương Siêu đã nói, ai nấy đều khóc lóc cướp nhau đem đất đai của chính mình đưa cho quan lại.
Việc chuyển giao đất này xem như là việc đã rồi. Vấn đề ở chỗ, đất đai tuy đã chuyển giao cho hương thân, sĩ tộc huân quý, nhưng việc giao nộp lương so với triều đình lại thấp hơn không ít, thường ngày bọn họ lại có chủ đất che chở. Có một vài chủ đất lương thiện còn trợ giúp việc tu sửa nhà cửa hay chăn nuôi gia súc. Chủ đất cùng bách tính hai bên cùng có lợi, mà địa vị của bọn họ so với tá điền lại cao hơn, tất nhiên là ai cũng tình nguyện.
Lần này thì những nhà có chút công danh như Dương gia, Chúc gia bận bịu đến mức hỏng rồi. Mà Cố Tiểu Phù lại càng bận bịu đến chân không chạm đất. Không mất mấy ngày, hơn một nghìn mẫu đất đã được sửa lại tên chủ trên sổ sách, vì vậy mà đã làm cho Cố Tiểu Phù mừng rỡ không thôi.
Lục Nguyên Sướng lệnh cho các châu huyền nghiêm mật giám sát, để phòng ngừa phát sinh việc quan lại chiếm ruộng đất của dân. Cứ như vậy oanh oanh liệt liệt náo loạn hơn nửa tháng, dân điền Bắc cảnh cứ mười nhà thì đã có đến sáu, bảy nhà đã đem đất của mình biến thành tài sản riêng của quan chức.
Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng mệt đến eo đều không thẳng lên được, nên tự mình xoa bóp cho nàng, miệng ôn nhu hỏi: "Mọi việc bên ngoài thế nào?"
"Cũng đã tạm ổn. Ta cùng cha ngươi đã thương nghị rồi, mấy ngày nữa ta sẽ dẫn người đi trên núi săn bắn, vừa để cho tinh thần thoải mái một chút cũng là để xua đi vận xui xẻo. Ngươi chuẩn bị một chút rồi theo ta cùng đi." Lục Nguyên Sướng ngoẻo cổ nói.
"Có thật không? Lúc này mà vẫn đi được sao? Còn không phải chỉ ít ngày nữa là khâm sai sẽ đến hay sao?" Cố Tiểu Phù nghe vậy thì trong lòng rất vui mừng. Những ngày còn ở thôn Lạc Khê tuy có chút nghèo túng so với hiện tại, vậy nhưng vẫn là người tự do. Từ lúc tiến vào thành, rồi nhận thân, chỉ vì thân phận của mình mà nàng không còn có thể tùy ý ra ngoài như trước đây được nữa. Nàng có cảm giác tù túng đến hỏng rồi.
"Cái lũ sâu mọt kia thì để ý làm chi, ta nộp lương còn không chịu đến ăn thì lĩnh người lên núi mà tìm cái ăn còn không phải hay sao." Lục Nguyên Sướng tỏ ra khinh thường.
Lục Nguyên Sướng quá mệt nhọc, vừa đặt lưng xuống giường ngả đầu liền ngủ. Vậy nhưng Cố Tiểu Phù lại cứ trằn trọc cả đêm cũng không ngủ được. Khi thì nàng nghĩ đến lúc được ra ngoài được xem đây đó thật là tốt, khi lại nghĩ sợ là mình cưỡi ngựa không được. Có lúc lại nhớ về những lời Lục Nguyên Sướng đã từng hứa hẹn với mình trong quá khứ, lại có lúc nàng lo lắng cho Trứng Gà ở nhà một mình thì có cáu kỉnh hay không. Cứ như vậy, nàng vừa vui vừa lo.
Cố Tiểu Phù cứ một mực chờ mong như vậy, cuối cùng thì ngày hôm đó cũng đến. Lần này ngoại trừ các tướng quân trong quân ngũ, còn có rất nhiều quan to hiển quý cũng mang theo người nhà đến tham gia trò vui. Đoàn xe khổng lồ tập kết ở ngoài thành Bắc, sau đó được quân sĩ mang thiết giáp hộ vệ, tạo thành một đoàn rồng rắn uốn lượn kéo dài, nom rất là đồ sộ.
Trên đầu Cố Tiểu Phù mang khăn che mặt, nàng vén rèm thưởng thức phong cảnh dọc đường đi, trên mặt đầy vẻ thích thú cùng say mê.
"Phu nhân, nhìn tướng quân cưỡi ngựa thật là oai hùng." Bình Nhi cũng ngoảnh đầu nhìn chung quanh. Nhìn thấy Lục Nguyên Sướng mặc cái áo có ống tay màu xanh ngọc mà nhàn nhã giục ngựa, lại không nhịn được mà nhìn đi nhìn lại nhiều lần vẻ khôi ngô nổi bật của nàng giữa các tướng quân thô tục vây xung quanh. Nhìn cảnh đó nàng không thể không nghĩ tướng quân nhà mình thực hoàn toàn xứng đáng với cái danh "Ngọc diện phi đem".
Cố Tiểu Phù nghe thấy nàng nói như vậy thì khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Lục Nguyên Sướng. Lục Nguyên Sướng tòng quân đã hai năm, nhưng rất hiếm khi Cố Tiểu Phù thấy được dáng vẻ của Lục Nguyên Sướng khi lĩnh binh. Giờ đây nàng thấy được người này so với lúc đối mặt với mình là hoàn toàn khác nhau. Chăm chú, nghiêm túc, ngụỵ trang đến mức khó mà nhận ra. Thấy vậy Cố Tiểu Phù không khỏi che miệng cười khẽ.
Cảm nhận được có người đang nhìn kỹ mình, Lục Nguyên Sướng quay đầu nhìn lại, vừa vặn, va vào đôi mắt hạnh của Cố Tiểu Phù đang nhìn mình cười cười. Nàng giục ngựa đi gần lại, theo sát bên cạnh xe vừa cười vừa hỏi: "Nơi đây địa thế khá bằng phẳng, phu nhân có muốn cưỡi ngựa thử một lần hay không?"
"Ta lại không quen cưỡi ngựa bắn cung, tướng quân thật có tâm." Cố Tiểu Phù cũng học theo Lục Nguyên Sướng giả vờ đứng đắn.
"Trương Thành, dắt ngựa tới đây."
"Tuân lệnh."
"Phu nhân có vừa ý với con ngựa này hay không?" Cái đuôi lông mày của Lục Nguyên Sướng vẩy lên một cái, nàng đắc ý hỏi.
Cố Tiểu Phù chăm chú nhìn lại. Đó là một con ngựa non có sắc lông đỏ thẫm, màu lông bóng mượt chứng tỏ nó đã được chăm sóc cực kỳ cẩn thận. Lại thấy tính khí của nó cũng tỏ ra rất hiền lành thì trong lòng nàng không khỏi mừng thầm. Có con ngựa non đi bên cạnh, cả Tiểu Cửu cùng Tiểu Bạch đều cất tiếng kêu to, cứ như là đang giục giã Cố Tiểu Phù đáp ứng vậy.
"Phu nhân không nên phụ tấm lòng thành của tướng quân. Ngài hãy xem phía sau cũng không thiếu phu nhân đang cưỡi ngựa kia kìa." Bình Nhi biết được trong lòng Cố Tiểu Phù rất muốn, chỉ là nàng quá mức rụt rè mà thôi.
"Phù nương, đã có ta đây. Tiểu Hồng cũng rất biết điều, nàng không việc gì phải sợ cả." Lục Nguyên Sướng ôn hòa nói.
Dưới sự chờ mong của Lục Nguyên Sướng, Cố Tiểu Phù xấu hổ đáp ứng. Được Lục Nguyên Sướng giữ chặt con ngựa, Cố Tiểu Phù có chút sợ sệt nắm chặt lấy dây cương, có đôi khi ở trong võ trường của hậu viện nàng cũng đã học qua cưỡi ngựa. Đặc biệt là khi biết được sẽ theo Lục Nguyên Sướng cùng đi săn bắn, Cố Tiểu Phù còn cố ý đi luyện tập thêm mấy lần. Chỉ có điều trong khoảng thời gian luyện tập đó luôn có mã nô nắm dây cương, còn lúc này lại chỉ dựa hoàn toàn vào bản thân nàng.
Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Cố Tiểu Phù, còn Cố Tiểu Phù thì lại miễn cưỡng xả ra một nụ cười. Lục Nguyên Sướng gọn gàng phi lên lưng ngựa rồi nói với nàng: "Chúng ta cứ chậm rãi mà đi, không việc gì phải sợ cả."
"Ừm!"
Khi cưỡi trên lưng ngựa, tầm nhìn của Cố Tiểu Phù trở nên rộng rãi hơn. Bầu trời cũng như gần hơn, cái màu xanh lam trên cao kia tựa hồ như đã có bàn tay nào đó nhuộm thành vậy. Làn gió nhẹ đưa nhẹ nhàng lay động chiếc khăn che mặt được làm từ tơ tằm của nàng. Cỏ xanh trải dọc ven đường được tô điểm bằng những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt,. Ánh mắt của Lục Nguyên Sướng vừa lo lắng lại vừa dịu dàng đặt trên người mình.
Dần dần, con ngựa tăng tốc, tiếng móng gõ lộp cộp. Tiểu Cửu cùng Tiểu Bạch đang theo sát ở bên cạnh liền sợ sệt tản đi. Chỉ còn lại niềm vui sướng được đón làn gió lồng lộng thổi tới. Cố Tiểu Phù cảm thấy tất cả những thứ này đều quá mức đẹp đẽ. Đẹp đẽ đến mức nàng thấy dường như chúng không đủ chân thực vậy.
Đoàn xe chậm rãi tiến lên, nhưng đám phu nhân đang ở phía sau thì đều châu đầu ghé tai chỉ vì hình ảnh của đôi bích nhân phía trước kia cứ đập vào mắt của các nàng. Hôm nay Cố Tiểu Phù cố ý mặc bộ trang phục màu lam nhạt bó sát người dùng để cưỡi ngựa, cùng với cái áo màu xanh ngọc của Lục Nguyên Sướng trông thật tương xứng. Đi theo bên cạnh hai người là hai hàng người màu trắng đen xen kẽ. Mà bầu trời cũng như hiểu lòng người, xanh trong đến vô cùng, sạch sẽ, tinh khôi.
Sau khi vượt qua khỏi vùng đất bằng phẳng thì đến vùng núi uốn lượn gồ ghề. Cố Tiểu Phù cũng tự biết nếu mình vẫn cứ cưỡi ngựa thì nhất định là không qua được, nên dù chưa hết thòm thèm cũng đành phải xuống ngựa. Khi đang định trở về xe ngựa của mình để còn tránh né ánh mắt hừng hực của mọi người thì lại bị Tống phu nhân gọi tới.
"Mẹ, Nghi nhi đến cùng vẫn đúng là tuổi trẻ, nhìn nàng được chơi đến là thỏa thích. Chúng ta nha, già rồi, không còn chịu nổi dằn vặt như vậy nữa mà." Tống đại tẩu nói đầy vẻ chua xót.
"Cũng là vì có em rể chúng ta tri kỷ. Chứ nhìn những người khác mà xem, khỏi phải nói." Tống Nhị tẩu phụ họa theo.
Cố Tiểu Phù vừa mới ngồi yên vị, còn đang lau giọt mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ thì lại bị Đại tẩu, Nhị tẩu nói như vậy. Vì quá xấu hổ, nàng chui vào trong lòng Tống phu nhân để trốn.
"Nghi nhi cũng đừng để ý đến các chị dâu của ngươi làm gì. Các nàng a, đều ăn vị chua đây mà. Nghi nhi chúng ta là nhờ có được phúc khí mới tìm được vị lang quân như ý. Đúng là cầm sắt hợp minh, mẹ thật cao hứng." Tống phu nhân nhẹ nhàng vỗ đầu Cố Tiểu Phù, thay nàng làm chủ. Thấy khuê nữ vì xấu hổ mà đỏ mặt, mà làn da càng ngày lại càng trở nên mịn màng, trong lòng nàng khỏi nói có bao nhiêu tự hào.
Vì sau đó phải đi trên đoạn đường khó khăn hơn, nên đoàn người tỏ ra có chút mệt mỏi, còn Cố Tiểu Phù thì lại bắt đầu nhớ nhung Trứng Gà. Lần này nàng đem Trứng Gà gửi lại cho Chúc Đại nương, trong lòng lo lắng không biết là khi Trứng Gà thấy không mình thì có thể giận dỗi hay không.
Trứng Gà quả là đứa trẻ có lương tâm, vừa rời khỏi Cố Tiểu Phù liền bắt đầu sinh hờn dỗi. Cả một nhà Chúc gia phải xúm vào dụ dỗ nàng chơi. Đặc biệt là hai đứa bé trai của Chúc Đại lang, có được muội muội bảo bối mới tới này đều tỏ ra cực kỳ thích thú. Khi thì cho ăn, một lúc lại dỗ dành chơi, khi thì lại chạy vòng tròn xung quanh nàng để đùa vui. Trứng Gà cùng Chúc Đại nương vốn đã quen thuộc, nên chỉ mới qua nửa ngày, dù mới bị cha mẹ bỏ qua cũng liền vứt bỏ hiện thực, bám vào Tiểu Nắm a a a a mà nói những lời gì đó cùng hai tiểu tử Chúc gia, làm cho người lớn dù cố nghe cũng không hiểu nổi. Đến lúc này Chúc gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Trải qua hai ngày đường, rốt cục đoàn xe cũng đến được cái đích cần đến của chuyến đi này, dãy Bạch Sơn.
Bạch Sơn là một dãy núi khá cao, án ngự ở phía bắc của Phần Thành, địa thế trên đó tương đối thuận lợi, có rất nhiều các loài thú. Bây giờ đã sắp vào mùa thu, chính là mùa động vật sinh sôi và phát triển mạnh nhất. Đoàn người ngựa đông đúc tiến vào núi làm cho các loài động vật của nơi đây bị dọa sợ. Chim muông bay tán loạn, gào thét không ngừng. Điều này làm cho không ít quý phu nhân sợ đến nỗi trắng bệch cả mặt, thế nhưng các quí công tử lại tỏ ra cực kỳ hưng phấn.
Sau khi hạ trại trên gò đất nằm về phía mặt trời mọc xong xuôi, Tống Định Thiên đem theo một đoàn người cùng ngựa, tiến thẳng vào một khu rừng tùng.
"A Nguyên, hôm nay ta muốn cùng ngươi thi đấu một trận!" Vương Siêu thô bạo nói. Hắn giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, mà Lục Nguyên Sướng thì từ nhỏ chính là một tay săn thú xuất sắc. Hắn muốn mở mang kiến thức một chút về bản lĩnh của Lục Nguyên Sướng.
"Được!" Lục Nguyên Sướng nghiêm túc gật đầu. Nàng cũng đã qua hai năm không săn thú, còn không phải là tay chân đã cực kỳ ngứa ngáy hay sao.
Sau khi đoàn người kia rời đi, các phu nhân cũng trở nên hào hứng không ít. Đám nô bộc bắt đầu nhóm lửa, đám binh sĩ thì săn được một ít động vật nhỏ đem về. Tất cả bắt ty vào nướng một vài món ăn dân dã để nhâm nhi, lại nhấp thêm một vài hớp rượu thơm. Vào thời khắc này, cái cảm giác thư sướng này, khỏi phải nói, đây là cảnh sống bên ngoài mà những kẻ quý tộc thượng lưu không biết đã từng ước ao bao lâu mới có được.
Là người thân thiết của Tống Định Thiên, dĩ nhiên là Tống phu nhân sẽ bị cả một đám phu nhân vây quanh. Cố Tiểu Phù cũng cảm thấy rất hào hứng, nên tự mình vén lên tay áo tay dao tay thịt làm món thịt nướng.
Lục Nguyên Sướng thường hay đi săn thú, thích ăn thịt. Thế nên Cố Tiểu Phù đã phải cố gắng tự học hỏi để giỏi việc nấu nướng. Hiện tại nàng gọn gàng dùng con dao nhỏ lược bỏ đi những sợi gân có trên miếng thịt, vung lên một cái đã đặt được miếng thịt gọn gàng trên giá nướng trên bếp than hồng. Xoay chuyển, lật trở, động tác cực kỳ thành thạo. Khói trắng bốc lên mang theo mùi thơm mê người. Làm cho mắt của các quý phu nhân đều nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong tay Cố Tiểu Phù.
Sau một lúc lật trở, chỗ thịt nướng kia cũng đã được rồi. Trước tiên Cố Tiểu Phù bưng lên cho Tống phu nhân cùng ba vị chị dâu, sau đó lại tự mình đưa cho các phu nhân đang chờ bên cạnh. Dáng vẻ của các phu nhân như là đã phải nhẫn nhịn cơn thèm quá lâu, trong khi Cố Tiểu Phù vẫn đang ưu nhã ăn thì lại phát hiện ra mọi người ăn quá nhanh. Then chốt là không hiểu tại làm sao mà tiếng cười nói đều tắt lặng.
Cứ như vậy cho đến một lúc lâu, khi cái bụng đã bị no căng đến cực hạn, các phu nhân mới lưu luyến dừng bát đũa trong tay lại.
"Nghi nương, ngươi làm thịt như thế nào mà ăn ngon đến như vậy? Chất thịt tươi mới, vừa vào miệng liền tan ra, vị tuy không quá đậm nhưng cực hương. Làm cho người ta muốn ngừng ăn mà không được." Đại tiểu thư của An Nhạc Bá gia nay đã là con dâu thứ hai của Bình Thành Hầu phủ hỏi.
"Chi nương, những thứ này cũng chỉ là trò chơi hết sức bình thường mà thôi, nên ta đảm đương không nổi lời khen như vậy." Cố Tiểu Phù dừng tay một lúc, tùy ý gắp một vài miếng nhỏ cho mình rồi mới nói: "Năm đó khi còn ở trong thôn, mỗi khi A Nguyên đánh về con mồi, nếu không phải hầm thì cũng là nấu thành canh. Cái miệng của nàng rất khó chiều, nói là ăn đến phát chán, mà tay nghề của nàng thì đúng là không tốt chút nào. Vì thế ta liền nghĩ ra cách nấu mới. Đem thịt đập dập một chút, lược bỏ đi chỗ gân có trong thịt. Lại lấy cây chày gõ lên thịt thêm mấy lần, làm cho thịt trở nên mềm ra, sau đó mới tra gia vị vào đó, một ít muối, một ít hạt tiêu. Vì vậy mới có được mùi vị như thế này."
"Không nghĩ ra là thịt nướng thôi mà cũng phải công phu đến như vậy. Nghi nương, ngươi thật là lợi hại." Chi nương cảm khái nói. Nữ tử quý tộc rất biết thưởng thức đồ ăn ngon, nhưng sẽ không mấy ai tự tay làm. Đặc biệt là ở phương Bắc, nữ tử quý tộc sẽ không học về nấu nướng. Vì vậy nên Chi nương mới hết lời khen ngợi đến như vậy.
"Việc này cũng rất đơn giản. Chi nương các ngươi ngày thường đã được dùng quá nhiều thức ăn ngon, bây giờ lần đầu được ăn thức ăn mới mẻ như vậy thì thấy ngon. Nếu dùng thêm ít lần nữa thì cũng sẽ thấy bình thường mà thôi." Cố Tiểu Phù khiêm tốn nói.
Các quý phu nhân được ăn ngon thì tỏ ra rất vui vẻ, nghe được những lời kia cũng rất có có hứng thú. Cố Tiểu Phù đã không hề lảng tránh khi nói về cuộc sống buồn tẻ của mình ngày xưa, mà chỉ như kể một câu chuyện êm tai trong dân gian mà thôi. Điều này làm cho các phu nhân cực kỳ mở mắt.
Dân gian, thì ra không chỉ có cuộc sống gian nan, mà còn có cả những thú vui nữa.
Cố Tiểu Phù nhớ về cuộc sống ngày xưa, trên mặt đều là nụ cười thỏa mãn. Thế nhưng khi Tống phu nhân nghe vào tai lại cảm thấy khuê nữ của mình đã phải chịu thiệt thòi quá lớn. Vừa rạng sáng là đã phải giặt quần áo làm cơm, nấu nước đốn củi. Những lúc nông nhàn thì thêu thùa may vá cũng còn đỡ một chút, nhưng ngày mùa cũng phải cùng nam tử gặt hái. Làm sao lại không thương xót cho được đây.
Đến lúc trời chuyển thành sẩm tối thì đám nam tử đi săn thú cũng trở về doanh trại. Hôm nay chuyến đi săn thu được khá dồi dào, mọi người đều rất cao hứng. Từng người kiểm kê con mồi mình đã đánh được. Thế nhưng cũng chỉ có Vương Siêu cùng Lục Nguyên Sướng là săn được con thú lớn nhất. Vương Siêu đánh được một con gấu, Lục Nguyên Sướng săn được một con báo, xem như là hai người ngang nhau.
Lửa trại bừng lên, âm nhạc rộn ràng. Vì đang ở nơi hoang dã nam nam nữ nữ cùng uống rượu mua vui mà không có ai cảm thấy vì thù ghét mà tránh mặt nhau. Sau khi rượu uống được chừng quá bán, tính cách phóng đãng có từ trong xương của đám người này liền hiện ra. Có người nhảy múa theo nhạc, có người túm tụm lại thành một đoàn. Mặt Cố Tiểu Phù cũng trở nên đỏ bừng, nàng cố đem thân mình trốn về phía sau lưng của Lục Nguyên Sướng, làm cho Lục Nguyên Sướng bật ra tiếng cười thật sảng khoái.
"A Nguyên, nào, cùng ta uống cạn chén này đi." Vương Siêu bưng một cái vò rượu, loạng chà loạng choạng ngồi vào trước mặt Lục Nguyên Sướng.
"Chén này ta kính biểu ca, nhờ có kỳ mưu của biểu ca nên Nghi nương nhà ta mới có được ngày ngày thoải mái." Lục Nguyên Sướng không nhịn được mà trêu ghẹo.
"Ha ha, Nghi nhi là biểu muội của ta. Nàng cao hứng ta liền cao hứng. Nào!" Rượu không cần ai giúp, cứ như vậy Vương Siêu tự rót vào trong cái miệng rộng của mình.
"Hai người các ngươi thật đáng ghét. Săn thú thì cứ vậy mà săn, việc gì cứ phải so kè nhau. Nhìn xem, bộ quần áo ta mới làm cách đây vài ngày thôi, vậy mà đã bị rách toác. Bồi thường cho ta đi!" Cố Tiểu Phù túm lấy quần áo Lục Nguyên Sướng gắt giọng.
"A Nguyên, ngươi bồi thường đi, đây là vợ của ngươi. Ta đi đến chỗ cậu uống rượu đây." Vương Siêu thấy Cố Tiểu Phù tính sổ liền mau mau chạy trốn. Đắc tội với ai cũng được nhưng nhớ đừng đắc tội với Cố Tiểu Phù.
Dĩ nhiên là món nợ này cũng chỉ có thể đổ lên trên đầu Lục Nguyên Sướng, chỉ có điều, phương thức trả nợ còn chờ "châm chước"!
Lửa dần tàn, cuộc vui rồi cũng kết thúc. Nàng Hằng Nga vì xấu hổ mà ẩn mình vào phía sau đám mây, chậm chạp không dám ra mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.