Chương trước
Chương sau
Vừa mới đến phủ tướng quân, Lục Nguyên Sướng liền bị đích thân Vương Siêu tự mình mang vào trong thư phòng. Sắc mặt Vương Siêu lúc này cực kỳ khó nhìn, từ sắc mặt ấy có thể tưởng tượng ra được là đã phát sinh chuyện nghiêm trọng rồi.
"A Nguyên, Mẫn nhi đã phát hiện ra Tam công chúa rồi!" Vương Siêu có chút không biết làm sao nữa. Tam công chúa hiện đang là một tấm bài trên tay bọn họ, nhưng hiện tại cũng không phải là thời cơ để đưa ra lá bài này. Ngược lại, nếu như để tin tức lộ ra ngoài thì hậu quả khó mà lường được.
"Biểu muội làm sao lại phát hiện ra được? Không phải biểu ca đã đem người kia di chuyển đến nơi khác rồi hay sao?" Lục Nguyên Sướng nghi hoặc hỏi.
Bởi vì Cố Tiểu Phù đã trở về với Tống gia, Vương Mẫn không đủ kiên nhẫn ở lại Tống phủ mà xem cái cảnh cả ngày nhà người ta mẫu từ nữ hiếu. Vì vậy nên ngay sau ngày Cố Tiểu Phù tiến vào Tống phủ nàng liền lập tức chuyển về phủ tướng quân. Sau khi Lục Nguyên Sướng biết được tin này nàng đã lập tức nhắc nhở Vương Siêu, để hắn đem Tam công chúa di chuyển đến nơi khác, để phòng ngừa bị Vương Mẫn phát hiện. Nhưng mà ngàn tính vạn tính vẫn tính không hết.
"Còn không phải là tại vì ngươi, cả ngày chỉ biết ở phía sau viện chơi đùa. Trong quân nhiều việc như vậy chỉ một mình ta thì làm sao có thể thu xếp tất cả cho thỏa đáng được? Ta vốn đã nghĩ chờ thêm mấy ngày nữa rảnh rỗi sẽ tự mình đem người đưa đi, ai ngờ chưa gì đã bị Mẫn nhi phát hiện ra." Vương Siêu oán giận nói, nhưng bây giờ oán giận thì có ích lợi gì, sự tình đều đã phát sinh.
Sau khi Vương Mẫn chuyển về phủ tướng quân, cả ngày trở nên nhàn rỗi vô vị. Chỉ vì có trưởng bối ở chỗ này, nàng cũng không dám có hành vi quá mức phóng túng. Những lúc rảnh rỗi thì sẽ tìm bạn đánh đàn, vẽ tranh, tự mình tìm chút thú vui. Có điều bởi vì trước đây hành vi của nàng quá đáng không thể tả, cho nên các nữ quý tộc bình thường đều không muốn cùng nàng làm bạn. Mỗi khi mở ra hội thi thư hoa yến họ cũng chưa bao giờ mời đến nàng. Trong khi đó, Cố Tiểu Phù lại trở thành người tâm phúc được hết thảy đám nữ quý kia tôn quý. Cả về thân phận hay phẩm tính, nàng đều được mọi người ưu ái, hễ có mở yến là đều có thiệp mời. Điều này làm cho Vương Mẫn cực kỳ không vui.
Vương Mẫn cảm thấy, từ sau khi có Cố Tiểu Phù xuất hiện, vận may của mình đều bị Cố Tiểu Phù cướp đi. Nam nhân, sủng ái, địa vị, bạn thân tất cả đều bị Cố Tiểu Phù chiếm lấy. Vì sao mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về Cố Tiểu Phù mà mình thì lại không còn gì cả? Đại ca của nàng vẫn thường khuyên bảo nàng nên cùng Cố Tiểu Phù sống chung cho tốt. Hừ, đừng tưởng vì nàng đường đường là Huyền quân thì ghê gớm. Dựa vào cái gì mà mình phải đi nịnh bợ cái thôn phụ trông chẳng khác gì nhà giàu mới nổi kia chứ!
Vương Mẫn rất không cam lòng, nhưng vì có Vương Siêu luôn nhìn vào, còn có Tống Định Thiên cùng Tống phu nhân cũng nhìn chằm chằm. Vì vậy mà cho dù nàng có muốn đùa giỡn một chút cũng chỉ uổng công, trong khi đó cái đạo hạnh này của bản thân, ở trong mắt của những người kia thì đúng là không đáng để nhìn tới. Vì uất ức mà Vương Mẫn ngày ngày ở trong phủ uống rượu hối tiếc, đến khi say rượu vì ngẫu hứng nên mới cầm đàn lên đánh. Ai ngờ có một lần vào lúc đêm đã khuya, trong viện lại có tiếng tiêu cùng nàng hợp tấu.
Tiếng trong tiêu kia, dường như có cả niềm ai oán cùng không cam lòng, cùng với tiếng đàn uất ức của Vương Mẫn cộng hưởng. Ban đầu, Vương Mẫn chỉ cho rằng cái người thổi sáo kia là một cơ thiếp của đại ca mình mà thôi, nên cũng không để ý lắm. Nàng vẫn tiếp tục đánh đàn, nhưng rồi nàng nhận thấy càng ngày tiếng tiêu kia lại càng trở nên cực kỳ hòa hợp.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, hai người vẫn tiếp tục làm bạn tri âm như vậy. Dần dần, Vương Mẫn nổi lên hứng thú. Tiếng tiêu của người kia quá mức ai oán, mà ở bên trong sự ai oán đó còn có một thoáng cảm giác quen thuộc.
Vương Mẫn mang theo nha hoàn, tìm đến chỗ phát ra tiếng tiêu mà đi tới. Nhưng khi tới cửa tiểu lâu lại bị thị vệ gác cổng ngăn lại. Thị vệ đối với nàng cực kỳ có lễ, nhưng thái độ lại cực kỳ cứng rắn, trừ phi có Vương Siêu viết công văn cho phép đi vào, nếu không thì dù là ai cũng không thể.
Lần này thì Vương Mẫn thực sự nổi xung. Một Cố Tiểu Phù làm cho mình buồn nôn còn chưa đủ hay sao mà ngay cả một tên thị vệ đê tiện cũng dám cản nàng? Vì vậy nàng không khỏi cùng thị vệ tranh cãi ầm ĩ lên. Vì nghe thấy ngoài cửa viện có tiếng cãi vã mà người ở bên trong tiểu lâu đã lên lầu quan sát. Vừa ngước nhìn, nàng liền ngây ngẩn cả người.
Là nàng! Thì ra là nàng! Tuy rằng cách nhau rất xa, nhưng bóng người nho nhỏ kia, cùng với ấn tượng về tiếng sáo ẩn sâu dưới đáy lòng mà thấy ăn ý đến như vậy. Lệ rơi đầy vạt áo của Tam công chúa. Từ ngày từ biệt đến nay đã là rất nhiều năm, vốn nói kiếp này sẽ không gặp nhau nữa, lại không nghĩ rằng, sẽ còn có một ngày gặp mặt!
"Tiểu Phồn, đem cây sáo của ta tới đây!" Tam công chúa nghẹn ngào nói, giọng của nàng, cho dù cực lực trấn định vẫn không khỏi có chút run rẩy.
Tiểu Phồn đem cây sáo dâng lên cho Tam công chúa, ngay sau đó nàng nhìn thấy Tam công chúa dùng khí tức vẫn đang bất ổn mà thổi sáo, cái tiếng sáo đứt quãng kia như đang kể lại những tháng ngày tốt đẹp đã qua khi còn trẻ. Từng hình ảnh cứ lướt qua trong đầu của Tam công chúa, trong đó có thoáng hiện lên hình ảnh ngày xưa nàng cùng Vương Mẫn ở chung. Khi thì trong Ngự Hoa viên cùng nhau bắt bướm, khi thì ở trong ngự thư phòng cùng nhau đối thơ, khi thì cùng nhau uống rượu trong tửu yến quý tộc, còn nữa là những lúc cùng nhau triền miên trong cung.
Vương Mẫn bị tiếng sáo hấp dẫn nên ngẩng đầu nhìn lên. Hiện lên trong mắt nàng là cái vẻ không thể nào tin nổi. Nàng si ngốc cùng người ở trên lầu nhìn nhau, cứ như chỉ cần chớp mắt là trôi qua vạn năm.
Vương Mẫn lệ như suối trào, khóc đến như đứa bé, giống như khi còn bé như vậy. Chỉ cần ở trước mặt Tam công chúa, nàng sẽ không phải là quý nữ gì nữa, không phải là Đại tiểu thư của Vũ Uy hầu phủ cao cao tại thượng. Lúc này nàng chỉ là một nữ hài ngốc nghếch được người đau được người yêu.
Tiếng tiêu dừng hẳn, hai người vẫn đứng mà nhìn nhau. Rồi Tam công chúa có chút kích động hướng về phía Vương Mẫn vẫy tay. Vương Mẫn lập tức bạo phát, nàng sai bọn nha hoàn vẫn đang ở phía sau đẩy đám thị vệ ra, còn mình thì hung hăng xông vào. Bọn thị vệ dĩ nhiên sẽ kềm chế được bọn nha hoàn tay trói gà không chặt kia. Nhưng là bọn họ kính sợ thân phận của Vương Mẫn, nên không dám quá mức cứng rắn. Đang trong lúc hỗn loạn thì Vương Mẫn tìm được khoảng trống, dùng chân đá cánh cửa lớn của tiểu viện văng ra, dùng hết sức lực, hướng về phía Tam công chúa chạy tới.
Tam công chúa nhìn thấy Vương Mẫn xông vào thì cũng không thèm để ý tới hình tượng mà hướng về dưới lầu chạy xuống. Hai người cùng gặp nhau ở cửa thang gác, trong ánh mắt giao nhau chứa đựng bao tình cảm thân thiết cùng nhớ nhung.
"Công chúa!"
"Mẫn nhi!"
"Ngươi sao ở chỗ này!"
"Ngươi sao ở chỗ này!"
Hai người đồng thanh một câu, vẫn ăn ý với nhau không khác gì ngày xưa vậy. Tam công chúa nhìn thấy Vương Mẫn đã lớn lên rồi, không còn có vẻ ngây ngô như ngày trước nữa, nhưng tình nghĩa hiện lên trong đôi mắt thì vẫn sâu nặng như năm xưa.
Hai người ôm lấy nhau thật chặt, tựa hồ không còn cái gì có thể đem các nàng tách ra được. Căn phòng được đóng cửa lại, bên trong chỉ còn có xuân, sắc dạt dào.
Tiểu Phồn yên lặng canh giữ ở trước cửa phòng, nghe thấy từ bên trong vọng ra tiếng hôn hít cùng rên rỉ đan cài vào nhau, trong lòng cực kỳ phức tạp. Chủ nhân chân chính đã đến rồi, sự có mặt của nàng đã không còn ý nghĩa nữa.
Từ kinh sư đến Nhung Địch, lại từ Nhung Địch bị tóm trở về, Tiểu Phồn vẫn không oán không hối hận vì đã lựa chọn bồi tiếp Tam công chúa. Nàng vốn không phải là cung nữ hầu hạ Tam công chúa. Năm đó, khi Tam công chúa sắp tới thời gian kết giao thì nàng đã tình cờ gặp mặt, chỉ vì dung mạo của mình quá giống Vương Mẫn mà bị Tam công chúa tuyển chọn, làm của hồi môn đi tới Nhung Địch.
Khi các nàng đang trên đường đi thì bị Harl Cáp Đạo chặn được, Tam công chúa dùng mưu trí của mình mà thuyết phục được Harl Cáp Đạo cùng mình làm cuộc trao đổi. Đó là Tam công chúa đồng ý trợ giúp Harl Cáp Đạo thống nhất Nhung Địch, còn Harl Cáp Đạo sẽ giúp Nhị hoàng tử tranh cướp ngôi vương, sau khi sự nghiệp thành công thì hộ tống Tam công chúa về nước.
Tất cả mọi việc đều được tiến hành theo đúng kế hoạch. Trong mấy năm đó, dựa vào sự thông minh đến kỳ tài của Tam công chúa, Harl Cáp Đạo đã soán quyền đoạt vị, đem các bộ lạc đã bị chia thành năm bè bảy mảng của Nhung Địch hợp nhất, thế lực không ngừng lớn mạnh. Trong bóng tối, Harl Cáp Đạo lại liên lạc với Nhị hoàng tử của Đại Chu. Nhị hoàng tử thu được tin tức của Tam công chúa thì vui mừng khôn xiết. Hắn bắt đầu dựa vào lực lượng đã tự mình bí mật gây dựng từ trước đó mà ở trong triều tranh thủ gây thanh thế. Hắn lấy ảnh hưởng tiên hoàng thi hành một số biện pháp chính trị, trong đó có kế dựa vào mong muốn của tiên hoàng, đó là, từ lâu tiên hoàng đã từ trong bóng tối chậm rãi làm suy yếu thực lực biên cảnh. Cho nên khi thấy Nhị hoàng tử đề nghị, hắn rất sốt sắng tiếp nhận, còn đối với hành vi thận trọng của thái tử mà càng ngày càng tỏ ra bất mãn.
Khi đó, không chỉ có Bắc cảnh gian nan, mà Tây cảnh cùng Nam cảnh cũng không khác gì. Quân thưởng không đủ, lương thảo thiếu thốn, quân giới tàn tạ, không bao lâu sau thì binh lực giảm sút. Dĩ nhiên là tam đại cự phiệt hiểu được dụng ý của triều đình. Nhưng bọn họ đã ở biên cảnh gây dựng sự nghiệp được nhiều năm, chắc chắn sẽ không để cho tâm huyết của mình bị trôi theo dòng nước. Bọn họ cũng bắt đầu âm thầm tự gia tăng sức khống chế của mình về phía đối phương, liên lạc với giới quý tộc, dựa vào họ mà tự mình mở rộng thực lực.
Khi bề ngoài nhìn như thời cơ đã tới, Harl Cáp Đạo ra tay hành động, Nhị hoàng tử cũng lập tức hành động. Hết thảy mọi động tĩnh đều bị bọn hắn nắm trong lòng bàn tay. Lúc này thực lực của Tống Định Thiên đã sa sút đến mức thấp nhất. Đây là cơ hội thật tốt để cho Nhung Địch tấn công Đại Chu.
Đại chiến bạo phát, thời kỳ đầu Tống Định Thiên bị đè xuống mà đánh. May mà kinh nghiệm của hắn phong phú, kiên quyết thủ thành chờ thời cơ, khiến cho đại quân Nhung Địch không cách nào mà phá được thành. Lúc này Harl Cáp Đạo mới theo đề nghị của Tam công chúa, lợi dụng bản đồ quân phòng có trong tay, thông qua mật đạo thần kỳ tiến vào nội địa của Bắc cảnh, nhằm hình thành hai hướng trước sau cùng tiến công. Nhưng mà, người định không bằng trời định. Bởi vì sự ngông cuồng của Lục Nguyên Sướng nên mới tạo ra tất cả những phát sinh đột biến tiếp theo. Quân tinh nhuệ của Nhung Địch bị mất hết, Harl Cáp Đạo chết trận, Tam công chúa bị bắt. May mà Nhị hoàng tử ngăn được cơn sóng dữ, thuận lợi đăng vị, lúc này mới làm cho Tam công chúa vốn đang hết sức tuyệt vọng lại kiên trì chờ đợi.
Tiểu Phồn nhìn lên bầu thinh không tịch liêu mà yên lặng rơi lệ. Những năm qua, để bồi tiếp Tam công chúa, nàng đã phải ngậm bao nhiêu đắng, nhưng có dù phải trải qua bao nhiêu hiểm nguy cùng gian khổ hơn nữa, nàng vẫn sẽ ra sức bảo vệ người này. Tuy rằng nàng đối xử với mình không được, mặc dù mình chỉ là cái thế thân, nhưng mà hầu hạ đã lâu, ở chung đã lâu, dù có là thân phận thấp kém thì Tiểu Phồn cũng chấp nhận số mệnh, bởi vì nàng không có quyền được lựa chọn.
Nhưng bây giờ thì sao, nàng nên đi nơi nào?
Thị vệ thấy Vương Mẫn đã xông vào rồi thì không né tránh dùng quyền cước đối với đám tỳ nữ nữa. Họ đem tất cả những người này đều trói lại, giữ nghiêm tiểu lâu, phái người đi thông báo cho Vương Siêu lúc này vẫn còn ở đại doanh bên ngoài thành.
Vương Siêu vừa nghe được tin báo thì lập tức trở về trong thành, khi về đến phủ thì trời đã là hừng đông. Sau khi hắn làm rõ được mọi chuyện đã xảy ra, liền ngay lập tức phạt đám thị vệ thất trách kia mỗi người một trăm quân côn, sau đó lại đi tìm thân muội của mình để mà chỉ trích.
Trải qua một đêm hoan ái cùng trò chuyện, Vương Mẫn nắm được mọi chuyện đã xảy ra với Tam công chúa. Khi nàng biết được chính Lục Nguyên Sướng là người đã bắt giữ nàng lại, còn thân ca ca của mình thì dùng nhục hình đối với nàng, Vương Mẫn đã hận chết hai người kia. Vốn nàng đối với Lục Nguyên Sướng vẫn còn có chút thiện cảm, nhưng lần này Tam công chúa đã trở về, dứt khoát không thể nhìn mặt được nữa. Còn đối với người đại ca vẫn luôn thương yêu mình kia, Vương Mẫn cũng cần không khách khí mà quấy nhiễu bắt hắn phải thả Tam công chúa ra, để được cùng mình như hình với bóng.
Vì bị muội muội quấy nhiễu nên Vương Siêu hết sức buồn phiền. Hắn kiên trì cùng Vương Mẫn nói đạo lý, nhưng vì đột nhiên xuất hiện tình huống mất mà lại được đã làm cho đầu óc Vương Mẫn trở nên choáng váng. Nàng đâu còn tâm trí để nghe lọt tai nữa, nàng chỉ cảm thấy ca ca không tử tế, cực kỳ tàn nhẫn khi đem Tam công chúa giam cầm tại nơi này.
Bởi vì Vương Mẫn là thân muội nên Vương Siêu không nỡ cưỡng chế nàng. Chỉ vì phải ở vào tình thế bất đắc dĩ vậy, hắn mới đem Lục Nguyên Sướng kêu đến. Nếu như để việc này cho Tống Định Thiên biết, việc Vương Siêu phải lĩnh quân côn không nói, nói không chừng ở trong lòng Tống Định Thiên đối với hắn sẽ còn có ý nghĩ không hay.
Tuy rằng hắn vào sinh ra tử theo Tống Định Thiên đã được mười mấy năm, nhưng Vương Siêu cũng biết được chính mình cũng chưa thể có đủ năng lực để kế thừa vị trí của Tống Định Thiên. Trong khi đó Tống Định Thiên đối với mình cũng không phải là đã hết sức hài lòng. Bây giờ lại xuất hiện thêm cái người rất có tiềm chất là Lục Nguyên Sướng này.
May mà Lục Nguyên Sướng vẫn luôn không có ý định tranh với đời. Vương Siêu bắt hắn làm huynh đệ, Lục Nguyên Sướng cũng rất chân thành, toàn tâm toàn ý phụ trợ mình. Nhưng hiện tại Tống Đại lang lại sắp đến đây. Đối với Vương Siêu mà nói, đây không phải là một tin tức tốt lành gì. Mình và Tống Đại lang so với nhau thì cũng chỉ hơn một chút, nhưng nếu chỉ với chút ưu thế ấy, thì Tống Đại lang với thân phận là con trai của Tống Định Thiên, lại trở thành bé nhỏ không đáng kể.
"A Nguyên, ngươi nói chuyện này rốt cuộc nên như thế nào bây giờ? Nếu tin này để lọt ra ngoài, sợ là tân quân sẽ càng ngày càng muốn tiêu diệt chúng ta." Vương Siêu cau mày nói.
Lục Nguyên Sướng nghe thấy hắn hỏi mình như vậy thì không lên tiếng. Nàng nghĩ thầm, ngươi là thân đại ca mà đã hết cách rồi, ta vốn chỉ là một người ngoài thì làm sao có thể quản được đây? Nhưng vì Cố Tiểu Phù đã là người nhà họ Tống, đạo lý có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục nàng hiểu được. Việc này nếu như lại xử lý không tốt, việc Tống thị bị diệt môn đều có khả năng. Về công về tư, Lục Nguyên Sướng đều phải giúp đỡ Vương Siêu thu thập cục diện hỗn loạn này.
"Biểu ca, việc này đã để bên ngoài biết được hay chưa?" Lục Nguyên Sướng trầm tĩnh hỏi.
"Vẫn chưa. Những người có liên quan đều đã được xử lý thoả đáng. Sau khi trở lại ta đã lập tức cho người giữ nghiêm toàn phủ. Chỉ là Mẫn nhi quyết nháo lên, nên ta sợ việc này không bưng bít được bao lâu nữa." Vương Siêu đáp.
Lục Nguyên Sướng khẽ gật đầu. Vẫn còn không truyền đi ra là được rồi, chỉ cần giữ được Vương Mẫn lại thì việc này vẫn còn có chỗ trống để quay lại.
"Bây giờ biểu ca có thể đem biểu muội đến đây được hay không?"
"Dĩ nhiên là được. A Nguyên ngươi có biện pháp gì rồi?" Vương Siêu vội vàng hỏi.
"Thử xem thôi." Lục Nguyên Sướng bất đắc dĩ nói. Biện pháp này của nàng cũng chỉ là một ý đồ xấu bất đắc dĩ, xem như là đánh cược một lần vậy.
Vương Mẫn được gọi đến. Nhìn thấy Vương Siêu nàng liền thở phì phò: "Vương Siêu, việc này ngươi có đồng ý hay không? Nếu ngươi không đồng ý chính ta sẽ mang công chúa về kinh."
"Ta là đại ca của ngươi, sao ngươi lại nói chuyện như vậy với ta?" Vương Siêu nghe thấy như vậy thì tức chết đi được. Chuyện xưng hô đã như vậy rồi lại còn muốn mang Tam công chúa về kinh, lẽ nào lại có lí đó.
"Ngươi mà là đại ca ta sao? Rõ ràng biết được trong lòng ta có công chúa, vậy mà ngươi vẫn tìm mọi cách lăng, nhục nàng, lại còn dùng hình phạt đối với nàng nữa. Rõ ràng là ngươi cũng muốn làm cho ta cũng phải đau đớn theo!" Vương Mẫn phẫn nộ. Khi nhìn thấy Lục Nguyên Sướng cũng có mặt ở đây, nàng lại càng ngày càng trở nên kích động hơn: "Còn có ngươi nữa! Ngươi chỉ là một tên tiện dân lại dám to gan bắt đường đường công chúa của nước Đại Chu."
"Câm miệng! A Nguyên là phu quân Nghi nhi, là em rể của chúng ta!" Vương Siêu tức giận đến nỗi sa sầm mặt lại.
"Phi, chỉ bằng một thôn phụ Cố Tiểu Phù kia mà cũng dám nói là muội muội ta. Vương Mẫn không có loại thân thích tiện dân như vậy." Vương Mẫn quật cường nói. Nàng hận thấu xương hai người đang ở trong phòng, càng hận cái người Cố Tiểu Phù kia.
"Rầm ~ "
Trong phòng vang lên một âm thanh chát chúa. Vương Mẫn sợ hết hồn, khi nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Lục Nguyên Sướng đã đem ghế tựa đập nát. Lục Nguyên Sướng sẽ không thèm chấp người khác nói thế nào về mình, nhưng sẽ không cho phép người nào nói như vậy về Cố Tiểu Phù.
"Vương Mẫn, ngươi nói chuyện hãy biết tôn trọng một chút. Có gan thì hãy đi tới chỗ nhạc phụ nhạc mẫu bên kia mà nói thử xem. Ta muốn nhìn một chút, cái người tiện dân tiện phụ trong miệng ngươi kia ở trong mắt bọn họ là cái gì!" Lục Nguyên Sướng ngoài cười nhưng trong không cười. Chỉ là cái bàn tay đang nắm chặt thành quả đấm kia bị nắm đến mức vang ra tiếng vỡ vụn, mà tấm gỗ nằm trong lòng bàn tay đã bị nghiền nát thành bụi phấn.
Vương Mẫn nghe thấy Lục Nguyên Sướng nói tới Tống Định Thiên cùng Tống phu nhân, lúc này mới có chút sợ sệt không dám lên tiếng.
Ba người trầm mặc một lúc lâu. Đợi đến khi cơn tức giận của Vương Siêu cùng Lục Nguyên Sướng mất đi một ít họ mới chuyển tới đề tài chính.
"Vương Mẫn, ngươi cũng nên biết rằng, nếu như ngươi đem Tam công chúa mang về kinh sư, ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi nàng!" Đến lúc này Lục Nguyên Sướng mới trầm giọng nói.
"Ngươi đừng vội nói xấu nàng!" Vương Mẫn không cam lòng trả lời.
"Thật không? Một công chúa đã ở về phía quốc gia đối địch, làm cái việc tư thông với địch bán nước. Một công chúa đã ở Nhung Địch mấy năm, đã đạt đến đỉnh cao quyền lực là Khả Đôn, ngươi cho tình ái của nàng ở trong mắt nàng, có trị giá là bao nhiêu?" Lục Nguyên Sướng khinh thường nói.
"Ngươi chỉ nói mò!"
"Ngươi có thể chờ xem! Chờ đến khi nàng trở về kinh sư, sẽ làm thế nào mà đối xử với ngươi, sẽ làm thế nào quan tâm ngươi khi ngươi vốn được xem như con gái của Tống gia. Ngươi hãy chờ xem nàng sẽ làm thế nào dùng âm mưu quỷ kế để làm cho Tống gia cùng Vũ Uy hầu phủ các ngươi thân bại danh liệt, khám nhà diệt tộc!"
"Đến lúc đó, không biết liệu rồi nàng sẽ có mở ra một con đường để cho ngươi được tham sống sợ chết hay không. Mà thân ngươi lại là gia quyến của tội thần, thì sẽ phải làm như thế nào ở trước mặt nàng. Nếu ngươi vẫn cho nàng là tình ái thì trong khi ngươi vẫn đang cùng nàng ôn nhu ngọt ngào, ngươi sẽ làm sao đối mặt cha ngươi, anh ngươi, những người đã luôn dành cho ngươi sự thương yêu!" Lục Nguyên Sướng cứ từng câu, từng câu bức bách, không để cho nàng có lối thoát. Kể từ khi Vương Mẫn trực tiếp dùng lời sỉ nhục Cố Tiểu Phù, Lục Nguyên Sướng đã không còn đem nàng là người thân của mình nữa.
"Ngươi nói bậy!" Vương Mẫn trắng bệch mặt, yếu ớt phản bác, làm cho Vương Siêu nhìn thấy mà cực kỳ đau lòng.
"Ta nói bậy sao? Ha ha, năm đó nàng đã có thể bỏ qua ngươi, vì sao hôm nay lại không thể? Nàng rõ ràng là thân thể tự do ở Nhung Địch, vì sao trong mấy năm qua lại không cùng ngươi liên lạc? Nếu ngươi không tin, thì có thể thử một lần. Chỉ sợ là đến lúc đó người ở bên ngươi cũng vẫn chính là cha mẹ ngươi, huynh trưởng ngươi, hết thảy những người vẫn thật lòng yêu ngươi!" Lục Nguyên Sướng đứng dậy, hướng về phía Vương Siêu chắp tay, sau đó cũng không quay đầu lại mà lập tức rời đi.
"Lục Nguyên Sướng, ngươi đừng đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.