"Tiến quân hay không tiến quân đều không phải là vấn đề quan trọng vào lúc này." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói. "Hử? Lời ấy nghĩa là sao?" Tống Định Thiên nhìn Lục Nguyên Sướng bằng ánh mắt chờ mong. "Quách Đạt Minh trấn thủ Tây cảnh cũng đã đến mấy chục năm, vì sao ngăn ngắn không tới hai tháng đã bị đánh bại nhanh như thế? Vì Trung Nguyên không ra tay trợ giúp. Nhưng trong tay Quách Đạt Minh cũng đã có mấy chục vạn đại quân, đâu phải là toàn quân đều bị diệt, ít nhất vẫn còn có sức đánh một trận. Cam Châu thất lợi có lẽ là do hắn cố ý để thành như vậy, là hắn cho đại quân Tây Hạ tiến vào trong nội địa rồi mới bắt ba ba trong rọ. Vì vậy mà tình thế hai châu Vân, Tương cũng không hẳn hung hiểm như tân quân đã nói." Lục Nguyên Sướng lạnh nhạt nói. Vùng phía tây có địa hình núi non nhiều, quan ải tầng tầng. Nên chỉ riêng việc hành quân sợ là cũng phải mất hơn nửa tháng mới có thể lướt qua Cam Châu, chưa nói đến việc còn có trọng binh chặn giữ. Việc này tất có sự kỳ lạ. "Rất có lý!" Mọi vị tướng quân đều hết sức nghiêm túc gật đầu. "Động tác này của Quách Đạt Minh, tha lỗi cho thuộc hạ vọng ngôn, sợ là để đáp lại sự thăm dò trước đây của tân quân. Mà tân quân cũng không ngốc, nên mới làm ra vẻ biết thời biết thế, gắp lửa bỏ tay người, đem chúng ta kéo xuống nước. Lấy việc này để làm suy yếu thực lực biên quan. Thuộc hạ cho rằng, không chỉ có Đại tướng quân nhận được ý chỉ, mà Vương Thế Thành ở phía nam cũng sẽ không may mắn thoát khỏi thế khó này." "Lời ấy có lý! Quách Đạt Minh thật đáng ghét! Mà tân quân cũng thật gian trá!" Vương Siêu tức giận vỗ lên mặt bàn một cái. "Vương tướng quân ăn nói cẩn thận." Tống Định Thiên bất mãn liếc nhìn Vương Siêu một cái. Sau đó hắn quay đầu về phía Lục Nguyên Sướng hỏi: "Lục tướng quân, lấy góc nhìn của ngươi, chúng ta phải ứng đối ra sao bây giờ?" Lục Nguyên Sướng cảm thấy Tống Định Thiên quả đúng là lão Hồ Ly. Vấn đề trong việc này, bằng mấy chục năm ngang dọc quan trường trong quân làm sao hắn lại đoán không được đây? Có điều, nếu như Tống Định Thiên đã hỏi thì nàng cũng chỉ đành phải thành thật đáp lại: "Bắc cảnh chúng ta khổ a. Làm lính khổ, bách tính càng khổ a!" Chúng tướng quân không biết tại sao Lục Nguyên Sướng lại đột nhiên che mặt rơi lệ, trông không khác gì các bà các chị vậy. Tất cả đều không khỏi kinh ngạc mà nhìn nàng. "Đúng là rất khổ a!" Tống Định Thiên lại cũng nối tiếp theo rơi lệ. Hành động này của hắn làm cho cả một đám đại lão gia nhi nhìn vào trong mắt cùng choáng váng. "Đại tướng quân, Bắc cảnh chúng ta trải qua nhiều năm ngọn lửa chiến tranh, bách tính quần áo không đủ che thân, bụng ăn không no. Lại còn thiên tai nhân họa, dân chúng đều lầm than. Lần này đại chiến, tuy nói chúng ta đã chiến thắng, nhưng binh lực lại bị tổn thất nặng nề, lương thảo không thể tiếp tục tự cấp được nữa. Mắt thấy bách tính Tây cảnh lại tiếp bước gót chân Bắc cảnh, làm sao Đại tướng quân lại không cảm thấy đau lòng cho được, tướng sĩ chúng ta sao lại không cảm thương cho được. Nhưng mà bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Cần lương không lương, muốn có nơi để cầu trợ giúp lại không có nơi để cầu, chúng ta lấy cái gì đi đánh? Cũng không thể chỉ bằng mấy người tướng quân chúng ta ra chiến trường vung đại đao được!" Lục Nguyên Sướng nói như hát xướng có nhịp có điệu, lại còn liều mạng bỏ ra một chút nước mắt. Cái dung mạo ngọc diện của nàng lần này vì phải gắng khóc mà khuôn mặt nhỏ có chút ửng đỏ, lại còn cái động tác gạt lệ kia. Thật làm cho các tướng quân cũng trở nên hoảng hốt khi đang nhìn thấy người này trông giống như một cô gái vậy. May mà việc Lục Nguyên Sướng giống nữ tử đã từ lâu nay người người đều biết, mà võ nghệ của nàng lại siêu quần. Các tướng quân chỉ cảm thấy việc chọn ra một viên quan nhỏ thó là nàng làm ứng viên dường như không xứng đáng lắm, nhưng lại không có một ai nghi ngờ thân phận của nàng. "Lục tướng quân nói rất đúng, bổn Đại tướng quân thực sự là hữu tâm vô lực. Sau khi tiếp chỉ, lòng buồn thương cho bách tính Tây cảnh mà thấy tâm như bị thiêu đốt!" Tống Định Thiên cảm thấy Lục Nguyên Sướng quá hợp tâm ý mình. Tại sao người này lại không phải con trai của mình đây? "Đại tướng quân, lần trước Trấn Bắc quân đại thắng, đẩy lùi hai mươi vạn đại quân Nhung Địch, vậy mà triều đình chưa ban xuống phong thưởng. Tiền an ủi tướng sĩ chết đi còn không có, tướng sĩ bị thương thành tàn phế, ngày sau sinh hoạt còn đang mong được sắp xếp. Mặc dù Đại tướng quân đã gắng sức khắc phục hậu quả, chỉ tiếc rằng Trấn Bắc quân của chúng ta quá nghèo, vậy nên cho đến tận bây giờ vẫn chưa giải quyết thỏa đáng được. Những vấn đề trọng yếu này vì không được giải quyết thích đáng nên đã khiến các binh sĩ đã phải thất vọng biết bao nhiêu, trước mắt sĩ khí lại càng không có. Những tàn quân còn lại này của ta làm sao mà đánh thắng được khí thế hùng hổ với thế như chẻ tre của đại quân Tây Hạ? Vội vàng ứng chiến thì cũng chỉ là chịu chết uổng mà thôi!" "Đúng đấy! Không tiền, không lương, không người, ta đánh không được a!" Từ từ rồi đám tướng quân cũng ngửi ra được mùi vị của Lão Hồ Ly cùng cáo nhỏ, sau đó cũng gào thét hăng hái gia nhập vào vở kịch lớn này. "Đại tướng quân tuy uy chấn Bắc cảnh, nhưng chung quy lại cũng không sánh được uy nghi của Hoàng Đế. Trong thiên hạ, tất cả là đất của vua, vậy nên đất ở xung quanh, chẳng lẽ là của vương thần? Thuộc hạ khẩn cầu Đại tướng quân thượng biểu tân quân, trên ban chiếu ra lệnh trưng binh để tăng binh lực, dưới phát quân lương, lương thảo để làm yên lòng quân tâm, khao thưởng Trấn Bắc quân để tăng sĩ khí. Có được ba thứ kết hợp như vậy, sẽ có được quân uy thần trung, tướng sĩ chúng ta một lòng hộ gia vệ quốc, nguyện dâng mệnh không tiếc!" Lục Nguyên Sướng xóa đi nước mắt "bi thương", quỳ xuống một chân sau, "thành tâm" nói. "Tướng sĩ chúng ta, quyết không tiếc mệnh!" Đám tướng quân cũng quỳ xuống đất phụ họa nói theo. Trên từng vẻ mặt, đều là thấy chết không sờn, là lẫm liệt đại nghĩa, có điều trong lòng từng người lại đều cùng thầm mắng Lục Nguyên Sướng giảo hoạt. Nhưng mà bọn họ quá yêu thích Lục Nguyên Sướng giảo hoạt này. Ban lệnh động viên, liền có thể cầm quân lương triều đình mà nuôi tư binh của mình, phát lương thảo sẽ thuận lợi cho bọn họ tăng cường quân sĩ. Mà việc phong thưởng lại là việc trọng yếu nhất. Liều sống liều chết bán mạng, vậy nhưng đánh thắng rồi lại không thưởng, việc làm như vậy đã khiến cho thủ hạ tướng sĩ đều đã bất mãn từ lâu. "Bổn Đại tướng quân khi nghe nói tình cảnh thảm huống của Tây cảnh đã bi thống vạn phần. Bởi những người bị thương chính là con dân của Đại Chu ta, là huynh đệ, muội tỷ của ta, là hương thân phụ lão của ta. Mà những kẻ xâm lược, là một bộ lạc man di rất dã man, là Đại Hạ với nhân tính đã bị tuyệt diệt. Tiếc rằng sức mạnh chúng ta không còn. Bổn Đại tướng quân tuy có lòng báo quốc, nhưng Bắc cảnh ta binh thiếu lương cạn, thực tại đúng là hữu tâm vô lực. May mà tân quân tuy tuổi vẫn còn trẻ nhưng yêu dân như con, hùng tài đại lược, cho nên hiện trạng của quân tình ở Trấn Bắc ta, tân quân hẳn là đã rất rõ ràng. Như vậy, bổn Đại tướng quân sẽ bẩm tấu thật cụ thể lên, chờ sự phán xét anh minh của tân quân mà ra tay thiên ân giáng lâm, cứu Tây cảnh, khôi phục Bắc cảnh. Các vị tướng quân cũng nên ngày đêm thao luyện quân sĩ, chờ ngày đền đáp lại ân đức của triều đình." Cuối cùng, Tống Định Thiên cũng diễn xuất xong một màn tình cảm khuynh đảo, có thể nói là lập luận sắc sảo. Hắn vừa biểu đạt được tấm lòng trung quân ái quốc của mình, lại vừa khen ngợi tân quân anh minh. Lục Nguyên Sướng cúi đầu lắng nghe mà không khỏi khâm phục, quả nhiên là gừng càng già càng cay mà. "Vâng, xin nghe theo quân lệnh của Đại tướng quân." Cả một đám tướng sĩ đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, cùng chung một lời hứa. Tống Định Thiên nhìn theo bóng lưng của những người rời đi. Ở giữa một đội ngũ đông đảo toàn là những bóng lưng cường tráng ấy, có một bóng dáng bé nhỏ, nhìn qua thì có vẻ đơn bạc, nhu nhược, nhưng cái sống lưng thẳng tắp lại làm cho người ta biết được đó là người không thể khinh thường. Tống Định Thiên cảm khái nói: "Phải biết sinh tử như Lục Nguyên Sướng!" Lục Nguyên Sướng theo mọi người rời đi, khi ra đến cửa Tống phủ thì bị Vương Siêu gọi lại. Vương Siêu vỗ vai Lục Nguyên Sướng vừa cười vừa trêu chọc: "Sao ngươi lại có được một bụng ý xấu như vậy đây!" "Vương tướng quân ăn nói cẩn thận. Thuộc hạ là vì dân vì nước, sao lại có ý nghĩ xấu được?" Lục Nguyên Sướng nhìn Vương Siêu với vẻ bất mãn, nàng đưa tay vừa xoa bờ vai đau đớn vừa nói. "Thôi đi! Cái mặt tiểu tử nhà ngươi như thế nào, ta lại còn không biết được hay sao." Vương Siêu đối với Lục Nguyên Sướng thực sự là vừa yêu vừa hận. Hắn ôm vai của Lục Nguyên Sướng rồi nói: "Trứng Gà nhanh được đầy tháng rồi nhỉ?" "Đúng vậy, chỉ còn mấy ngày nữa là sẽ đầy tháng. Ngày mai thuộc hạ sẽ tự mình đem thiếp mời đến phủ tướng quân. Đến lúc đó Vương tướng quân cần phải nể nang mặt mũi thuộc hạ đến hàn xá ăn tiệc đó nha." Lục Nguyên Sướng kín đáo lách thân thoát ra khỏi cái ôm ấp của Vương Siêu, thành tâm mời hắn. "Đi chứ! Nhất định ta sẽ đi. Con gái vốn là yếu ớt, nên Bổn tướng quân rất muốn chuẩn bị lễ vật cho thật tốt, ha ha!" Vương Siêu cười to rồi nói. "Tướng quân đến được là tốt rồi." Lục Nguyên Sướng khách sáo một phen. Nàng nghĩ thêm một chút rồi lại hỏi: "Tướng quân, gần đây vị kia có an phận hay không?" Vương Siêu cũng không ngu ngốc, rất nhanh đã biết được Lục Nguyên Sướng muốn nói tới ai, hắn đáp: "Vẫn còn biết an phận. Cả ngày chỉ ở bên trong tiểu lâu, bên người vẫn luôn có người nhìn, bên ngoài nghiêm mật canh gác. Sẽ không xảy ra chuyện gì được đâu." "Tướng quân cũng phải thật cẩn thận về Vương tiểu thư, để ngừa hoạ từ trong nhà." Lục Nguyên Sướng nhắc nhở. "Mẫn nhi theo mợ ở với Tống phủ, sẽ không có gì phải lo ngại. Ta sẽ lưu tâm, A Nguyên cũng không cần lo lắng nhiều." Vương Siêu là người biết phân nặng nhẹ, chuyện về Tam công chúa lúc nào hắn cũng để bụng. "Như vậy thì rất tốt. Đêm cũng đã khuya rồi, thuộc hạ xin được cáo lui trước." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói. "Được rồi, đã biết tiểu tử ngươi cả ngày chỉ biết dính vào hậu viện. Nếu không biết rõ về ngươi, ta còn cho rằng ngươi là cái người chỉ biết lưu luyến hoa cỏ đạt đến cấp độ kia rồi." Vương Siêu cười trêu nói. Danh tiếng sợ vợ của Lục Nguyên Sướng sớm đã vang vọng khắp Phần Thành, chỉ tiếc cho em gái của mình không có phúc phận. Nếu không, có được một vị Ngọc diện lang quân như Lục Nguyên Sướng làm em rể thì đã là một chuyện vô cùng tốt rồi. Tuy rằng hôm nay Lục Nguyên Sướng đã xuất ra được gian kế, vậy nhưng trong lòng nàng vẫn không khỏi có chút bất an. Lấy việc này ra xem xét cho kỹ thì, trước mắt, khắp nơi đều không bình yên. Ba nhà đại quân phiệt từng người đều bày ra thế trận của riêng mình, tân quân cũng mưu kế tầng tầng lớp lớp. Đặc biệt là trước mắt, Bắc cảnh đã bị đánh đến mức sức tàn lực kiệt, đặt giữa mấy phe thế lực đối kháng rõ ràng là không chiếm được ưu thế. Đương nhiên, Tống Định Thiên không phụ với cái tên là Lão Hồ Ly. Hắn không chỉ có đem hiện trạng Bắc cảnh kể khổ đến không thể tả, còn bản thân mình đã có thành tâm đền đáp tân quân ra làm sao. Mà hắn còn đem gắp lửa bỏ tay người, ám chỉ Nam cảnh Vương Thế Thành nhiều lính lương đủ, lại được nghỉ ngơi lấy sức đã nhiều năm tất nhiên là có khả năng đẩy lùi quân địch. Trong khi đó Vương Thế Thành lại thượng biểu tuổi già, không cách nào lĩnh binh xuất chiến. Việc làm này của làm cho tân quân tức giận đến mức phải triệu gấp Văn Thừa tướng cùng với mấy vị trọng thần cùng thương nghị để tìm ra đối sách. "Trước mắt thì thấy rõ là Tống Định Thiên đã kiệt lực, Vương Thế Thành thì giả bộ bệnh, Quách Đạt Minh lại đã đại bại. Các ngươi hãy nói xem, phải làm sao bây giờ mới được?" Tân quân nhìn một đám đại thần bên dưới bằng mặt mà không bằng lòng, lớn tiếng hỏi. "Hoàng thượng, Bắc cảnh vừa mới trải qua một trận đại chiến, những lời tấu tố kia đều rất thật tình. Tống Định Thiên luôn là một công thần trung thành, biết giữ gìn thể diện quốc gia. Chắc hẳn là hắn thật sự gặp cảnh khó xử." Văn Thừa tướng cùng Tống Định Thiên vốn có mối quan hệ rất tốt, bây giờ vì hắn mà giải thích. Hơn nữa, giữa ba nhà đại cự phiệt, cũng chỉ có Tống Định Thiên là người còn có tâm hướng về triều đình nhất, hắn không muốn tân quân triệt để đắc tội với Tống Định Thiên. Đến lúc đó sẽ chỉ làm thành bốn bề thọ địch, chó cắn áo rách. "Thừa tướng nói cũng có lý. Trái lại, sự thành tâm của hai vị Đại tướng quân kia thì đúng thật là khó có thể suy đoán." Nội sử Ngô Diệu Hiển tỏ ra cẩn thận đáp lời. "Cái gì mà gọi là khó có thể suy đoán?" Tân quân nhìn Ngô Diệu Hiển vặn hỏi. "Thần quả là không biết thật. Lâu nay thần chỉ ở chốn kinh sư, nên không rõ ràng về các quan bên ngoài lắm." Ngô Diệu Hiển trả lời. Bên trong điện yên lặng như tờ, các đại thần mỗi người có một suy nghĩ khác nhau. Có một vài người thì theo phái Tống tướng quân, một vài người khác thì theo phái họ Quách, còn một vài người khác nữa lại theo phái họ Vương. Đương nhiên, sẽ có những người theo phái tân quân. Ngoại trừ những người theo phái tân quân, những người khác sẽ không đếm xỉa đến việc tình thế sẽ phát triển thành cái gì, chỉ cần thế lực được mình chống đỡ không bị hao tổn là được. Đặc biệt là đối với cái vị tân quân này, một người kế vị bất chính như vậy thì không thể tâm phục được. Tân quân bất đắc dĩ nhìn các đại thần đều cùng trầm mặc, hắn bỗng dưng có cảm giác đứng ở cái chỗ cao này lạnh lẽo vô cùng. Cướp được rồi, tranh được rồi, giết cha giết huynh để được ngồi lên rồi vị trí này, nhưng mà cái ghế này, muốn ngồi cho vững vàng quả thực là việc không dễ dàng. Hắn đã không còn Harl Cáp Đạo làm lực lượng chi viện mạnh mẽ từ bên ngoài, mà việc thanh tẩy trong triều vẫn còn chưa triển khai được, ba nhà đại cự phiệt thì giương mắt hổ, quan chức nhân viên các nơi lại dư thừa mục nát. Hắn tranh tới tranh lui, cuối cùng cái có được lại chỉ là một vương triều Tây Sơn bạc nhược, không cẩn thận thì cái thuyền này sẽ bị lật úp lúc nào không biết. Một đám người cùng nhau thương nghị. Kết quả cuối cùng là, điều động Vương gia đi Nam cảnh tiếp quản binh mã của Vương Thế Thành. Lại ra lệnh cho Quách Đạt Minh dốc toàn lực chống lại quân địch. Thỏa mãn yêu cầu của Tống Định Thiên, muốn binh cấp binh, cần lương cho lương, muốn ngân cho ngân, muốn thưởng được thưởng. Trong ván cờ này, tân quân thua. Tân quân thua rất triệt để. Binh của Vương Thế Thành chỉ nghe lệnh của Vương Thế Thành, nên việc điều đại tướng đến đó cũng là toi công. Hạ chỉ đốc thúc Quách Đạt Minh dốc toàn lực chiến đấu thì việc đánh hay không đánh, lại không phải do Quách Đạt Minh định đoạt. Hắn đã phải yếu thế tránh địch, mở thành thả người, sao còn phải sợ ý chỉ đốc chiến của tân quân? Mà được lợi nhất, chính là Tống Định Thiên, ban thưởng như mưa rơi xuống đầu, cái gì cũng có được. Đương nhiên, binh có thể chậm rãi chỉnh đốn, việc luyện binh thì cứ từ từ cũng không muộn. Tiền tới tay là được rồi, còn việc xuất binh hay không sau đó lại bàn tiếp. Tống Định Thiên vốn có muốn phong cũng không thể phong được nữa, địa vị cực cao, ân ấm cho ba con trai thì đã có, quyền thế đã đạt đỉnh. Hắn thượng biểu xin thưởng công là vì phúc lợi của đám tướng quân mưu sĩ thủ hạ. Phàm là tướng quân Trấn Bắc quân có xuất chiến, đều được ghi nhận một phần công lao, mà Vương Siêu cùng Lục Nguyên Sướng là những người được phong thưởng nhiều nhất. Hai người bọn họ đã hợp binh đẩy lùi mười vạn đại quân Nhung Địch ở Tuy Xa, lại bắt được Harl Cáp Đạo, thu phục lại Phần Thành, đương nhiên được chiếm công đầu. Vương Siêu dĩ nhiên là được thăng tước, Lục Nguyên Sướng lại được thăng quan, lên chính tam phẩm, nhậm chức tham tướng quân tiên phong của Trấn Bắc quân. Hiếm có nhất chính là, đến Cố Tiểu Phù cũng có cáo mệnh. Nàng được phong là chính tam phẩm cáo mệnh phu nhân. Đến đây, ở chốn Bắc cảnh này, thân phận của Cố Tiểu Phù có thể nói là cao không thể với tới,chỉ có rất ít vị lão phu nhân có thể sánh vai được với nàng. Trong lòng tân quân vẫn suy tính rất rõ ràng. Biết được những biện pháp này là vô ích, hắn triệu tập quân thủ vệ của các nơi đem đến hai châu Vân, Tương ngăn địch. Tiếc rằng quân thủ vệ của các nơi có sức chiến đấu kém, ra chiến trường thì đều là chịu chết, nên dù có làm như vậy thì cũng chỉ có thể kéo dài nhất thời mà thôi. Trong khi ở Trung Nguyên đang phải chịu đủ ngọn lửa chiến tranh thì bách tính Bắc cảnh bắt đầu an cư lạc nghiệp, nghỉ ngơi lấy sức. Được mùa bội thu, trên mặt bách tính tràn ngập niềm vui sướng. Bên trong thôn Lạc Khê, tá điền môn của Lục gia đem lương thực của Lục gia thu hoạch cẩn thận rồi đem vào kho, sau đó chọn ra hai tên tá điền đầu lĩnh phái đi Phần Thành, tìm đến Cố Tiểu Phù để báo cáo kết quả nửa năm thu hoạch. Có điều khi hai người bọn hắn phong trần mệt mỏi chạy được tới Phần Thành, tìm được Lục phủ rồi lại bị kinh ngạc đến ngây người. Đó là một tòa phủ uy nghi nằm trên một vùng đất rộng lớn, trước cửa phủ có hai đôi sư tử bằng đá uy thế hừng hực, còn nơi cửa phủ tuấn mã cũng xe các kiểu đếm mãi không hết, người xe đông như trẩy hội. Những người ra vào đều là quan to hiển quý, quan xướng lễ báo lễ không ngừng nghỉ. Cái giọng nói trầm bồng du dương kia, khi xướng tới các đồ vật thì đều là những thứ hiếm có, chưa từng được nghe nói tới. Bên trong cửa phủ, có thể mơ hồ nghe được âm thanh của một vở hí kịch. Hai người bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi mà không dám đi vào. Cuối cùng bọn họ bàn cách đi vòng tới cửa hông. Có điều nơi cửa hông cũng cực kỳ bận rộn. Quản sự phòng bếp đang bận rộn kiểm kê lương thực, thực phẩm được đưa tới, bọn hạ nhân ai nấy đều vội vàng vận chuyển. Tuy nói có thể nhìn ra được đây là hạ nhân, nhưng quần áo trên người bọn họ lại làm cho hai người cực kỳ ước ao. Hai người đánh bạo tiến lên hỏi thăm thì mới nghe được từ một vị quản sự hiền lành nói cho biết hôm nay là đại yến trăng tròn cho Đại tiểu thư của Lục phủ. Đại tiểu thư của Lục phủ, còn không phải là đại khuê nữ của ông chủ chúng ta hay sao? Hai tá điền đã ở tuổi trung niên cùng có chút kích động, không nghĩ tới việc mình đến đây lại có sự trùng hợp như thế. Dù sao thì Lục Nguyên Sướng cũng là người bọn họ nhìn lớn lên. Năm đó, khi người này còn nhỏ, danh tiếng ở trong thôn đã cực xấu. Tuy nói những người tá điền này đều phải dựa vào đất ruộng Lục gia mới có bát cơm, nhưng đến cùng họ cũng thành tâm vì Lục gia mà làm ruộng. Bọn họ cảm niệm tấm lòng Bao thị khi còn sống đã đối với bọn họ trông nom chu đáo, vì vậy đã không bỏ Lục Nguyên Sướng mà đi. Vì tận mắt nhìn người này lớn lên, nên tình cảm dĩ nhiên là không bình thường. Giờ đây bọn họ nghe nói qua Lục Nguyên Sướng được thăng làm đại quan, ở chốn cao sang này bọn họ không dám nghĩ đến chuyện với tới. Họ chỉ biết là vì quan hệ đã có trước đây với Lục Nguyên Sướng, lại được Chúc Bảo trường cùng trưởng thôn đối với tá điền của Lục gia chăm sóc cực kì chu đáo, bọn họ cảm tạ ơn huệ của Lục gia, dĩ nhiên càng ngày càng ra sức trồng trọt. Bây giờ lại biết được Lục Nguyên Sướng có được đại khuê nữ, làm sao lại không trở nên kích động đến hỏng mất đây? "Vị này quản sự, có thể nhờ ngài đi thông bẩm một chút có được không? Nói rằng tá điền của Lục tướng quân ở thôn Lạc Khê đến đây giao lương. Chúng ta không dám kinh động đến tướng quân cùng phu nhân, nhưng quản sự có thể gọi Dương đại gia Dương Minh, hay là Trân bác cũng được." Hai cái tá điền cúi đầu khom lưng nói. Quản sự vốn nhiều việc phải lo lắng, nên không muốn đáp ứng. Có điều nghe nói là tá điền từ nơi sinh dưỡng của tướng quân đến, liền kêu một hạ nhân đi vào truyền lời cho Trân nương. Ở phía bên này, hai người tá điền thấp thỏm chờ đợi, mà phía trước viện, lại là phi thường náo nhiệt. Bây giờ Lục Nguyên Sướng lại được thăng quan, tự mình cũng có thể lôi kéo được không ít quyền quý, huống chi, hôm nay Tống Định Thiên cũng đã phái con trai thứ ba là Tống Văn Quý cùng cháu trai Vương Siêu đồng thời đến đây chúc mừng, vậy nên mặt mũi Lục Nguyên Sướng muốn thế nào đều có. "Vương tướng quân đến ~ " "Tống tam gia đến ~ " Trong khi tất cả mọi người đều tỏ ra vui sướng, chỉ riêng Lục Nguyên Sướng khi nghe được Tống Văn Quý cũng tới, mặt lập tức trầm xuống. Còn Huyên nương dù vẫn đang bận rộn cho đại yến, sau khi nghe được tin này thì sợ đến nỗi mặt đều trắng bệch ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]