Chương trước
Chương sau
Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài trừng lớn hai con mắt mà nhìn chằm chằm vào hai nữ tử ở bên trong lều. Không phải vì bởi trời sinh bọn họ có tính phong lưu, mà họ thật muốn biết hai nàng đang ở trong trướng kia là người phương nào.
Trong vương trướng của Harl Cáp Đạo, hai nàng công nhiên đi làm cái việc Chu Công chi lễ, đây là đại sự chứ không phải là chuyện bình thường nữa. Bởi vì nơi này là Nhung Địch, chứ không phải là Đại Chu. Tuy nói Đại Chu lễ giáo là để trợ giúp, mà thượng lưu quý tộc thì lại xa hoa, lãng phí, hoang dâm, nam phong nữ phong thịnh hành không một chút dấu diếm. Trên làm dưới theo. Cho nên ở Đại Chu loại việc hơn thế cũng sẽ không bị trách móc nặng nề, có lúc lại còn chỉ coi đó như là việc phong lưu mà đối xử.
Trong khi ở Nhung Địch lại không giống như vậy. Ở đó nữ tử cùng dê cừu đều bị xem như cùng một loại, đều là tài sản thuộc quyền sở hữu của nam tử. Địa vị nữ tử cực kỳ thấp, so với Đại Chu căn bản không có khả năng đánh đồng. Vậy mà hiện tại hai nàng lại ở ngay trong vương trướng làm loại chuyện này, vì thế mới đem hai người Lục Nguyên Sướng kinh ngạc đến ngây người.
Điều càng làm cho hai người bọn họ kinh ngạc hơn cả chính là, hai nữ tử này vậy mà lại nói bằng giọng nói thuần khiết của người ở chốn kinh sư của Đại Chu, không có chút nào khẩu âm Nhung Địch. Thật là càng làm cho hai người kia không thể tưởng tượng nổi.
Giọng nói ở kinh sư Đại Chu, còn gọi là tiếng phổ thông, là điều kiện cần có đối với người chuẩn bị bước vào quan trường. Diện tích lãnh thổ Đại Chu rộng lớn, khoa cử cũng tốt, đề cử cũng được, quan viên Đại Chu đến từ các nơi trong toàn quốc, nếu là quan viên chỉ biết nói tiếng nói của quê hương thì sự giao tiếp giữa người với người sẽ tồn tại vấn đề thật lớn. Lúc đó quốc gia còn không phải sẽ xảy ra đại loạn hay sao?
Có thể nói tiếng phổ thông lưu loát, chỉ có thể là người ở kinh sư, quan lại triều đình. Nếu đem so với bọn họ thì quý tộc các nơi cùng Lục Nguyên Sướng hay Phùng Hoài cũng chỉ có khả năng nghe, còn nói thì sẽ không thật lưu loát. Vậy mà hai nàng lại có thể bình thản nói thật rành mạch, rõ ràng đến như vậy, điều đó cho thấy thân phận của họ thật không tầm thường.
Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương mà nhìn ra sự thận trọng. Đối với Phùng Hoài thì đó mới chỉ là nghi hoặc, mà Lục Nguyên Sướng thì lại suy đoán đến rất nhiều điều. Nàng đã được xem không ít tin tình báo, trong lòng biết đến không ít tin cơ mật, vì vậy nàng không khỏi liên tưởng đến việc gian tế tiết lộ bản đồ quân phòng, từ đó suy đoán có lẽ là cùng hai nữ tử này có quan hệ.
Hai người lại tiếp tục nhìn trộm, có điều vẫn không thấy rõ khuôn mặt hai người kia. Nữ tử cao to quay lưng về phía các nàng, cả người đặt ở trên người nữ tử nhỏ nhắn hơn. Cả người nữ tử nhỏ hơn đều kề sát nữ tử cao to, miệng không ngừng phát sinh tiếng kêu hưởng thụ.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng hai nữ tử cũng kết thúc trận hoan ái này. Nữ tử cao to đứng dậy, thế rồi khuôn mặt nữ tử nhỏ hơn rơi vào trong mắt hai người Lục Nguyên Sướng. Sau đó, Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài hoá đá.
So với những gì làm cho họ kinh ngạc trước đó thì lần này càng khiến người ta kinh ngạc hơn rất nhiều. Bởi vì, nữ tử nhỏ hơn trong lều kia, lại chính là Vương Mẫn!
Đời này Lục Nguyên Sướng sẽ không bao giờ quên được dung mạo Vương Mẫn. Không chỉ bởi vì nàng cùng Cố Tiểu Phù tương đối giống nhau, mà còn vì cô gái này đã làm hành động cưỡng đoạt đối với mình. Đối với Lục Nguyên Sướng mà nói, nó giống như một sự sỉ nhục, làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự trọng của nàng. Còn Phùng Hoài, vốn là thân quân của phủ tướng quân, Vương Mẫn lại ở trong phủ tướng quân đã lâu, làm người lại không an phận, nên Phùng Hoài không chỉ một lần gặp mặt. Lúc trước hắn đi Lục gia nhìn thấy Cố Tiểu Phù thì nội tâm cũng bị chấn động. Dù sao Vương Mẫn cùng Cố Tiểu Phù mặt mày cũng quá là giống nhau.
Có điều khí chất Vương Mẫn cùng Cố Tiểu Phù lại không giống nhau một chút nào. Vương Mẫn như một đóa hoa hồng đỏ tươi đẹp ướt át, nở rộ khoe sắc, bên trong vẻ mỹ lệ mang theo gai nhọn ấy như cảnh báo sẽ làm hại đến người. Mà Cố Tiểu Phù, lại như là nguồn suối trong xanh, ẩn dấu bên trong là sự tinh khiết của hoa lan, kín đáo tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, thánh thiện, cao quý.
Một lần nữa Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài lại nhìn nhau, tất cả những gì đang hiện ra trước mắt đều như là không thể tin nổi. Quả thực việc này đã quá mức kỳ lạ. Hai người cùng quay đầu nhìn về phía nữ tử nhỏ hơn, thấy nàng chậm rãi đứng dậy, màu hồng trên hai gò má do cao triều đã dần qua đi, làn da trên người cũng có màu hồng nhạt. Kiều mị xinh đẹp, hai mắt phong tình nhìn nữ tử cao lớn hơn, ánh mắt ấy biểu lộ tình yêu say đắm không kìm lòng được.
"Công chúa, để nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa." Nữ tử nhỏ hơn ngồi xổm xuống rồi nói. Vì động tác này mà vạt rừng đen tối dưới thân của nàng liền hiển hiện ra một mạt đỏ tươi, ở đó còn có một chút nước lấp lánh.
"Tiểu Phồn thật ngoan." Công chúa nhàn nhạt cười rồi tự mình đi tới phòng tắm.
Công chúa! Công chúa nào vậy? Tiểu Phồn? Không phải Vương Mẫn!
Lục Nguyên Sướng nghe nói vậy thì không khỏi chăm chú quan sát Tiểu Phồn. Nàng nhận ra hành vi của Tiểu Phồn cực kỳ khiêm tốn, từ khí chất tới lời nói, xác thực không phải kiêu ngạo như con chim khổng tước Vương Mẫn.
"Lão đại, chúng ta vòng ra phía sau đi." Trong mắt Phùng Hoài đã lóe tinh quang. Với loại tin tức này thì đã có thể ở trước mặt Tống Đại tướng quân tranh công được rồi!
Lục Nguyên Sướng gật đầu, mang theo Phùng Hoài cẩn thận đi vòng tới phòng tắm. Bởi vì đây là lều vải, nếu bên ngoài có người tới gần sẽ hiện lên trên vách lều vải bóng người. Thân thể hai người mềm nhẹ như mèo đi tới bên ngoài phong tắm. Vì để an toàn nên hai người chỉ đơn giản nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo, trên miệng ngậm con dao nhỏ, nín hơi yên lặng lắng nghe.
"Công chúa, đại vương rời đi đã lâu, chẳng biết lúc nào mới trở lại?" Tiểu Phồn giúp công chúa nhẹ nhàng xát lưng, nói chuyện phiếm.
"Sao? Ngươi đây là muốn cùng Harl Cáp Đạo, mà không muốn hầu hạ Bổn công chúa?" Công chúa tùy ý nói một câu, vậy nhưng làm cho Tiểu Phồn sợ đến mức vội đem cái thân thể trần truồng quỳ xuống trên mặt đất.
"Công chúa, nô tỳ sao dám có ý nghĩ này? Nô tỳ theo công chúa đến Nhung Địch, cả người đều là của công chúa. Trong lòng nô tỳ, chỉ có một mình công chúa mà thôi." Tiểu Phồn lạnh run trả lời.
Tuy rằng nhìn công chúa như hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng tâm địa của người này lại cực kỳ tàn nhẫn. Từ khi theo công chúa làm thị tỳ thiếp thân, nàng đã phải trải qua mấy lần chết chết, sống sống. Nếu không vì hình dáng Tiểu Phồn giống Vương Mẫn, nói không chắc, sẽ chỉ vì một câu nói như vậy mà bị công chúa đánh giết.
"Đứng lên đi. Harl Cáp Đạo không phải là người mà ngươi có thể hỏi đến." Công chúa dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiểu Phồn còn miệng lạnh nhạt nói: "Quản cái miệng của mình cho tốt. Phải nhớ kĩ thân phận của mình. Đừng tưởng rằng vì được Bổn công chúa sủng ái mà có thể thị sủng sinh kiêu!"
Tiểu Phồn run rẩy tạ ân, đứng dậy rồi tiếp tục cẩn thận hầu hạ. Trước một khắc, người này còn đối với mình mọi cách chiều chuộng, một khắc sau lại đã có thể làm cho mình hãm vào địa ngục.
Vì đã bị công chúa cảnh cáo, Tiểu Phồn cũng không dám mở miệng nói chuyện nữa. Lục Nguyên Sướng thấy nơi đây đã không còn tin tức để thu thập liền ra hiệu Phùng Hoài rút đi.
Sau khi hai người rời đi cũng không có ý định ra khỏi quân doanh ngay, mà là trốn đằng đông nấp đằng tây đi loanh quanh trong doanh trại. Trước tiên bọn họ đi tới bên ngoài trướng của Harl Bố Lặc, có điều Harl Bố Lặc lại đang "cần cù cày cấy", hai người thấy không cách nào có được tin tức nên lại đi tới lén nghe trộm các đại lĩnh chủ.
Mà các đại lĩnh chủ cũng không phải uống say rồi kê cao gối đi ngủ, họ cũng đang "cần cù cày cấy". Điều này làm cho hai người khá là thất vọng. Đúng lúc hai người đang chán nản đến mức định bỏ đi thì nghe trộm được từ trong miệng một tiểu lãnh chúa một chút tin tình báo.
Tiểu lãnh chúa đang ở trong lều uống rượu cho hả giận, hắn mở miệng hung hăng chửi mắng Harl Cáp Đạo. Lời người kia nói là ngôn ngữ của Nhung Địch, Lục Nguyên Sướng nghe không hiểu, nhưng Phùng Hoài có thể nghe hiểu.
Nhờ có Phùng Hoài thuật lại cho nàng mới biết, vì Harl Cáp Đạo cướp ban, đoạt quyền, bên trong Nhung Địch vẫn tồn tại tiếng nói bất mãn. Trong lần xuất chiến này, tuy Harl Cáp Đạo khá là vội vàng, nhưng việc chuẩn bị vẫn xem như đầy đủ. Hắn đã tập kết được binh lính nhiều, lương thảo cũng thỏa đáng. Có điều người định không bằng trời định, tây cảnh Nhung Địch liền với Khương tộc, Khương tộc thấy đại lực Nhung Địch đã đi chinh phạt Đại Chu, để lại cảnh nội trống vắng, bọn họ liền nhân cơ hội đó mà dụng binh đối với Nhung Địch. Mà lãnh địa của tiểu lãnh chúa kia đã bị Khương tộc chiếm đoạt mất rồi.
Harl Cáp Đạo trước sau đều không củng cố vững chắc được vị thế, đành phải điều đi một phần binh lực kéo về Nhung Địch phòng ngự. Vì vậy mà trong quân doanh Nhung Địch lúc này, chỉ còn có 80 ngàn binh mã. Mà Harl Cáp Đạo lại là lặng lẽ rời đi nên tiểu lãnh địa không biết được hắn đi đâu, có lẽ là trở về Nhung Địch, có lẽ là có mưu kế khác.
Nhưng bất kể như thế nào thì lãnh địa của hắn cũng mất rồi. Chuyến này nếu như tay trắng trở về thì hắn cũng không có nhà để về.
Cuối cùng Lục Nguyên Sướng cũng đã rõ ràng nguyên nhân vì sao binh lính Nhung Địch lại không sợ chết như vậy. Thì ra còn có chuyện như vậy. Họ đều là những lãnh chúa mất đi lãnh địa. Nếu như không thể ở Đại Chu này chia một chén canh thì sợ là sau này sẽ phải mãi mãi ăn nhờ ở đậu mà thôi.
Lục Nguyên Sướng có được tin tức nhờ có Phùng Hoài phiên dịch rồi liền quyết định lập tức trở về thành Lâm Biên, đem tin tình báo này báo cho Tống Định Thiên. Thu hoạch từ chuyến đi này thực là khiến tinh thần người ta thoải mái mà.
Hai người ở trong doanh trại Nhung Địch, nhảy nhót tưng bừng đã lâu mà không bị người ta phát hiện, vì thế mà lá gan cũng lớn dần lên. Nghĩ tới việc Nhung Địch đối với Đại Chu tùy ý ức hiếp, hai người cảm thấy nếu cứ như vậy mà bỏ đi thì thực sự là quá dễ dàng cho Nhung Địch. Vì vậy hai người lại cùng nhau bàn bạc rồi tìm ra một kế thật tàn nhẫn, hỏa thiêu quân doanh!
Lục Nguyên Sướng mang theo Phùng Hoài, gan to bằng trời, đi vòng tới chuồng ngựa, đem toàn bộ chiến mã cởi bỏ dây cương. Hai người dùng cỏ buộc vào đuôi ngựa, đốt cháy cỏ. Sau đó thì, toàn bộ quân doanh đều sôi lên sùng sục.
Chiến mã điên cuồng chạy trốn, đem lửa lan rộng khắp nơi. Binh lính tuần tra ngay lập tức phát hiện ra tình hình, nhưng là sức người làm sao có thể dừng được chiến mã đang chạy thục mạng. Các binh sĩ bị tiếng huyên náo đánh thức, khi mở mắt nhìn lên thì lập tức liền bị doạ chạy. Chỉ trong một thời gian ngăn ngắn chừng nửa nén hương, ánh lửa nơi chuồng ngựa đã ngút trời, chiến mã vừa chạy điên cuồng vừa hí, toàn bộ quân doanh đều loạn tung lên.
Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài đốt xong chuồng ngựa còn không vừa lòng. Bọn họ dựa vào khả năng khinh công trác việt của mình mà phóng hỏa khắp chung quanh quân doanh. Trong thoáng chốc, gió bắc thổi qua, toàn bộ quân doanh đều rơi vào một biển lửa. Binh sĩ Nhung Địch cầm chăn đơn, quần áo toàn lực dập lửa, nhưng là ngọn lửa quá mức bức người, có không ít người vì không biết có biến mà bị luồng lửa lớn nuốt chửng.
Har Bố Lặc lập tức gọi người đi cứu hỏa. Nhưng tình cảnh lúc này đã quá mức hỗn loạn. Ngoại trừ thân binh luôn bên người, đã không còn người nào nghe được lời nói của hắn. Còn công chúa cùng Tiểu Phồn, lúc này cũng đã ra khỏi trướng, đi theo bên người Harl Bố Lặc, cẩn thận mà nhìn cuộc nháo kịch này. Công chúa nhìn thấy chung quanh quân doanh đều có hỏa thế, lập tức trong lòng liền hiểu rõ, việc này không phải tình cờ, mà là đã có người làm ra.
Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài núp trong bóng tối, thấy quân doanh chật vật như vậy thì không khỏi nhìn nhau cười. Trải qua trận đại hỏa đêm nay, sợ là nguyên khí quân Nhung Địch sẽ bị đại thương thôi! Gương mặt tuấn tú của Lục Nguyên Sướng trở nên ngây ngô. Cái nụ cười xấu xa kia, dường như có chút tà khí, Phùng Hoài nhìn thấy như vậy thì nhịn không được mà cười ra thành tiếng.
"Là ai? Quân doanh đang bị lửa cháy, các ngươi không đi cứu hoả lại còn ở đây cười cái gì?" Một tên binh sĩ đội trưởng Nhung Địch bỗng dưng hiện ra ngay trước mặt, làm cho tiếng cười hai người Lục Nguyên Sướng đột nhiên ngừng lại.
Lục Nguyên Sướng nghe thì không hiểu, nhưng Phùng Hoài lại có thể nghe hiểu. Có điều lúc này cũng không cần nghe hiểu cái gì nữa cả, trong lòng ngoại trừ một chữ, còn lại cái gì cũng không có.
Chạy!
Hai người cấp tốc đem tên đội trưởng khống chế, sau đó nhanh chóng hướng về phía ngoài doanh trại chạy đi. Nhưng trước khi bị ngã gục xuống đất, tên đội trưởng đã kịp hô to một tiếng, gần như ngay sau đó Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài liền bị binh lính chung quanh vây chặt! Trước khi hai người đi khỏi thành, Tống Định Thiên đã để cho Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài mặc vào quân phục Nhung Địch. Trong những thời khắc vừa qua, trong một doanh trại đang hỗn loạn đến như vậy thì họ chỉ cần không lên tiếng là sẽ không có nguy cơ bị bại lộ, bọn họ đã có rất nhiều cơ hội chạy trốn. Nhưng giờ đây thân phận của hai người đã bị tên đội trưởng vạch trần, vì vậy mà không còn cách nào yên lặng mà chạy đi được nữa.
Lục Nguyên Sướng trầm mặt không ngừng tấn công vào đám binh lính, trong lòng không ngừng thầm mắng mình quá ngông cuồng. Từng người binh sĩ Nhung Địch ở đây năng lực đều cực cường, sao mình lại không nhân lúc trước thuận lợi rút đi mà còn ở lại xem thường bọn họ?
Có điều càng ngày càng nhiều binh lính vây kín, làm cho Lục Nguyên Sướng không còn tâm tư đâu mà suy nghĩ cho nhiều. Nàng không ngừng xuất đao chém giết kẻ địch, cùng Phùng Hoài lưng tựa lưng vào nhau mà chống địch.
Máu tươi ấm nóng bắn lên trên áo, lên trên mặt. Lục Nguyên Sướng không biết những chỗ máu tươi này là của kẻ địch hay là của chính mình nữa. Nàng chỉ tự nói với mình là phải ra sức xuất đao, vì chỉ có thắng mới có cơ hội sống sót.
Dần dần, Phùng Hoài có dấu hiệu xuống sức, tốc độ xuất đao bắt đầu trở nên chậm chạp. Binh sĩ Nhung Địch phát hiện tình huống này liền bỏ qua Lục Nguyên Sướng vũ dũng phi phàm, cùng tập trung sức mạnh công kích Phùng Hoài.
"A ~ "
Bỗng Lục Nguyên Sướng nghe thấy một tiếng hét thảm. Nàng nhanh chóng quay đầu nhìn lại thì phát hiện cánh tay trái của Phùng Hoài đã bị một đao mạnh mẽ chém vào, máu tươi văng ra tung toé. Tâm Lục Nguyên Sướng chậm rãi chìm xuống dưới. Nếu như không có kế thoát thân, sợ là bọn họ sẽ bị kẻ địch không ngừng cuồn cuộn đổ tới này đưa vào chỗ chết.
Lục Nguyên Sướng vừa che chở cho Phùng Hoài vừa quan sát tình hình chiến trận bốn phía. Lúc này chung quanh quân doanh đều lan tràn đại hỏa, chiến mã vẫn không ngừng lao nhanh. Binh sĩ Nhung Địch, số thì lo chế phục chiến mã, số thì lo cứu hoả, chỉ có một số ít binh sĩ vây công hai người bọn họ.
Tuy rằng Harl Bố Lặc đã nhìn thấy Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài, nhưng mà hiện nay hắn căn bản là không có cách nào có thể chỉ huy được đội quân đã trở nên hỗn loạn này của mình. Có điều hắn nhìn thấy số binh lính đang vây kín hai người kia cũng không ít, liền yên lòng. Chỉ cần chậm đợi hai người thám báo đáng ghét này bị bắt, sau đó thì thả sức mà dùng cực hình "báo đáp" lại bọn họ. Công chúa cũng đã phát hiện ra hai người này. Qua ánh lửa sáng rực, nàng mơ hồ nhận ra khuôn mặt của Lục Nguyên Sướng, thiếu niên có nước da mịn màng này, là người Đại Chu!
Lục Nguyên Sướng quan sát đám binh lính đang vây công hai người, có khoảng chừng một ngàn người. Nàng nhìn những con chiến mã đang chạy như điên kia, trong lòng chợt dấy lên hi vọng.
Giờ đây phích lịch quyền cùng hòa vào trong thanh đoản đao phát ra ánh sáng lấp lóa. Lục Nguyên Sướng vận khí vào thanh đoản đao thật nhanh vung đao lên, vẫn mang theo Phùng Hoài, nàng từ từ di chuyển ra vòng ngoài. Binh sĩ Nhung Địch tuy nhiều, nhưng khí thế Lục Nguyên Sướng quá mức hùng hổ, đầy người sát ý. Thanh đao tràn đầy sát khí kia cũng làm cho bọn họ cảm thấy được sự uy hiếp của cái chết, vì vậy mà bọn họ không dám đem vòng vây xiết lại cho nhỏ hẹp hơn, chỉ sợ bản thân không cẩn thận sẽ gặp phải lưỡi đao oan quỷ bức người kia.
Lục Nguyên Sướng vừa đánh vừa tiến. Khi nhìn thấy hai con chiến mã dẫm đạp lên người phi thẳng đến đây, trong mắt nàng tràn lên tia hi vọng cực lớn. Nàng quay về Phùng Hoài hô to một tiếng: "Lên ngựa!"
Phùng Hoài nghe thấy vậy, tất nhiên là tâm lĩnh thần hội, không để ý trên cánh tay đang có vết đao cắt sâu, hắn ra sức đuổi kịp con ngựa rồi nhảy lên. Lục Nguyên Sướng thấy Phùng Hoài đã thuận lợi lên được lưng ngựa liền quay về phía doanh môn lao tới. Nàng vận khí từ bên trong, hung mãnh lao về phía kẻ địch vung tay bổ ngang một đao. Lưỡi đao rét lạnh kia, ở trong ánh lửa, càng trở nên cực kỳ sáng loáng.
Hàng ngũ binh sĩ phía trước dồn dập ngã gục xuống đất, xác của họ đã vô tình ngăn cản đường truy kích của đội ngũ binh sĩ xếp ở phía sau. Lục Nguyên Sướng thấy thế lập tức thu đao, triển khai khinh công vượt lên trước mà nhảy lên con ngựa còn lại, thoả thích rong ruổi.
Harl Bố Lặc không nghĩ tới hai người thám báo này võ công lại tuyệt vời đến thế, lại có thể dễ dàng chạy trốn trong tư thế bị vây kín như vậy. Vốn là với 80 ngàn binh mã của chính mình trong doanh trại, muốn bắt hai người này căn bản dễ như ăn bánh. Nhưng hiện tại bão lửa đã làm cho tất cả đều trở nên hỗn loạn, số bị thiêu chết, số bị bỏng nhiều vô số kể. Hơn vạn thớt chiến mã điên cuồng chạy trốn ở trong doanh trại, không ngừng dẫm đạp lên binh lính của hắn. Tiếng các binh sĩ gào khóc, tiếng gầm thét. Cứu hoả, cứu người. Tất cả trở nên loạn đến mức không có cách nào có thể chỉ huy. Harl Bố Lặc đành phải tự mình mang theo thân quân đuổi bắt hai người kia. Khi hắn nhìn thấy hai người kia đã chạy đến cửa doanh trại thì trong lòng không khỏi lo lắng vạn phần. Hắn thầm mắng mình đã quá coi khinh địch, nhưng rồi chỉ một giây sau đó, Harl Bố Lặc được nhìn thấy một màn vô cùng tức cười, khiến hắn ngẩn người tại chỗ, không thể tin được nên lấy tay dụi mắt.
Phùng Hoài đẹp đẽ phi ngựa bay ra ngoài, theo sát phía sau là Lục Nguyên Sướng cũng giục ngựa toàn lực nhảy một cái. Nhưng rồi sau đó, "phịch" một tiếng, Lục Nguyên Sướng cực kỳ chật vật ngã xuống đất, còn con chiến mã bị nàng thúc chạy trối chết kia đã bị đóng lại ở trên cọc nhọn.
Phùng Hoài quay đầu nhìn lại thì thật muốn cười. Nhưng bây giờ vẫn đang trong tình thế nguy hiểm, tính mạng treo trên sợi tóc, hắn thực sự là gấp đến độ dù muốn khóc cũng khóc không được. Hắn mau mau hồi mã, đem Lục Nguyên Sướng kéo lên, rồi mang theo Lục Nguyên Sướng cùng nhau chạy trối chết.
Sau một phen chật vật, cuối cùng Harl Bố Lặc cũng đuổi lại đây. Phùng Hoài nhìn thấy tốc độ Har Bố Lặc quá mức cấp tốc, vậy nên không dám theo đường cũ trở về. Bởi nếu như vậy, hai người bọn họ chỉ mới đi được nửa đường thì đã bị Harl Bố Lặc tóm được. Lục Nguyên Sướng cũng hiểu điều đó, liền mau mau quay về Phùng Hoài nói: "Phía trên gò đất, đi vào trong rừng ẩn nấp."
Phùng Hoài giục ngựa chuyển hướng, vòng qua gò đất, chỉ một lát nữa thôi là tiến vào cánh rừng. Phía sau Harl Bố Lặc cũng đã mang theo đại đội binh sĩ đuổi tới. Hai người bọn họ cùng cưỡi chung một con ngựa, trong khi khả năng cưỡi ngựa của bọn họ lại không sánh được với binh sĩ Nhung Địch, bị đuổi kịp là chuyện chắc chắn.
Harl Bố Lặc thấy hai người trên đã sắp tiến vào cánh rừng thì thầm kêu không ổn. Một khi để cho bọn họ tiến được vào trong rừng, muốn lùng bắt sẽ là chuyện cực kỳ khó khăn. Hắn cũng là người thân kinh bách chiến, lập tức hai tay bỏ dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, nhắm vào phía sau lưng Lục Nguyên Sướng, lạnh lùng giương cung hết sức đem mũi tên phóng nhanh hướng về phía Lục Nguyên Sướng đánh tới.
Chỉ trong nháy mắt, Phùng Hoài liền trở nên cuống quít, bởi hắn cảm giác được thân thể Lục Nguyên Sướng bỗng dưng cứng ngắc, sau đó liền trở nên mềm nhũn phủ ở trên lưng mình. Hắn không khỏi sợ sệt hỏi: "Lão đại, ngươi làm sao vậy?"
Vì con chiến mã đang lao nhanh Lục Nguyên Sướng bị vết thương gây nên từng trận đau nhức nhối. Bên trên vết thương kia lại không chỉ có cảm giác đau đớn mà còn dần dần toả nhiệt ra, có độc!
Lục Nguyên Sướng nghiến chặt răng, hai tay vô lực ôm lấy eo của Phùng Hoài để cho bản thân không bị con ngựa đang chạy như điên này làm rơi xuống. Trên trán hiện ra một lớp mồ hôi lạnh, nàng gắng gượng nói: "Ta trúng một mũi tên rồi, vẫn còn có thể chống đỡ được một lúc. Ngươi không cần quản ta, hãy mau vào trong rừng lẩn tránh ngay."
Phùng Hoài nghe âm thanh Lục Nguyên Sướng đã trở nên suy yếu thì viền mắt có chút hồng, lúc này tinh thần của hắn cũng đã không được nữa rồi. Vết thương trên cánh tay hắn vẫn đang chảy máu, làm cho đầu của hắn có chút choáng váng, thân thể cũng cực kỳ suy yếu. Nhưng khi cảm nhận được Lục Nguyên Sướng đem cả trọng lượng thân thể đè nặng ở trên người mình, Phùng Hoài liền biết được bản thân không được phép gục ngã vào lúc này.
Hắn cùng Lục Nguyên Sướng là huynh đệ. Tuy rằng Lục Nguyên Sướng được thăng quan cực nhanh, lại còn được cả Vương Siêu cùng Tống Định Thiên ưu ái. Nhưng mặc kệ là ở Phần Thành, hay là ở Lâm Biên, người này đều vẫn luôn đối với mình cùng ba người kia là chân tâm chăm sóc. Bọn họ ở chung không lâu, nhưng tình nghĩa đã trở nên thâm hậu. Vừa nãy khi còn ở trong doanh trại Nhung Địch, nếu không nhờ có Lục Nguyên Sướng ra sức che chở cho mình, nếu không phải là người này chặn hậu cho mình thì dựa vào năng lực của mình thôi là tuyệt đối không thể trốn thoát.
Cổ họng của Phùng Hoài dường như nghẹn tắc lại. Vào thời khắc này, hồi tưởng lại những ngày cùng ở chung với Lục Nguyên Sướng từng tí từng tí một, nghe phía sau tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, cảm thụ được thân thể trên lưng mình càng lúc càng thêm nặng, lệ anh hùng, chậm rãi lướt xuống, nước mắt trong suốt, cắt qua vệt máu trên mặt, nhuộm cùng máu tươi kẻ địch, tung bay ở trong gió.
"A!!!"
Phùng Hoài hét lớn một tiếng, nặng nề đá vào bụng con chiến mã, hướng về phía trong rừng bay đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.