"Đại lang, ngươi muốn nói với ta cái gì?" Cố Tiểu Phù nhìn Lục Nguyên Sướng mà trong lòng đầy sự thấp thỏm. Nàng vừa muốn biết, lại cũng không dám nghe, thật sự là vào lúc này nàng đã dao động.
Cố Tiểu Phù đột nhiên cảm thấy, tháng ngày hiện tại kỳ thực đã là vô cùng tốt, tại sao mình lại còn có lòng tham như thế, tại sao cứ hy vọng xa vời vào những thứ vốn không thuộc về chính mình? Có thể khi nàng biết được sự thật, nàng sẽ không bao giờ có thể tiếp tục ở lại Lục gia được nữa. Nghĩ đến việc sẽ phải rời khỏi Lục Nguyên Sướng, trong lòng Cố Tiểu Phù liền cảm thấy đau nhói.
Cố Tiểu Phù hồi tưởng lại cảnh trước đây mình đã chạy đến cầu cứu Lục gia trong đêm tối. Khi đó Lục Nguyên Sướng hòa nhã mà vẫn xa cách, trong khi quan tâm vẫn mang theo phòng bị. Vậy nhưng chỉ với vẻn vẹn một chút xíu ôn hòa cùng quan tâm kia, mà đã làm cho mình cảm thấy vô cùng ấm áp. Chỉ một bộ y phục khoác ở trên người mình, chỉ một câu nói hứa hẹn đem chính mình cứu ra, liền đã đủ trọn vẹn.
Nhưng hiện nay, Lục Nguyên Sướng đã chăm sóc, che chở cho nàng vô cùng tốt. Vì thế mà, từ từ, nàng đã trở nên không thỏa mãn. Trong một khắc nàng đã chờ mong mình được danh chính ngôn thuận trở thành vợ của Lục Nguyên Sướng. Nàng hy vọng có thể toàn tâm toàn ý cùng Lục Nguyên Sướng bên nhau cho đến già. Nàng thật không dám tưởng tượng đến cảnh mình sẽ phải rời đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-thon-co-mot-co-nuong/1269480/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.