Chương trước
Chương sau
Vương thị vừa nghe xong thì cả người hoảng hốt hỏi lại:
''Làm sao có thể bị trúng gió chứ? Sức khỏe của mẹ mặc dù không phải rất tốt nhưng cũng không mấy khi mắc bệnh bao giờ? Sao tự nhiên lại bị trúng gió?''
''Hình như là trong lúc cãi nhau bị em dâu bà chọc tức.'' Chu Đại Phúc cũng không chắc chắn nói.
'' Cái gì? Tôi biết ngay là không thể bớt lo mà. Lần này, tôi phải bắt tiểu đệ bỏ nàng ta, suốt ngày khiến cho trong nhà gà bay chó sủa.'' Vương thị căm hận mắng.
Chu Vũ Hàm thấy Vương thị nóng giận như vậy, vội vã nói sang chuyện khác:
''Bây giờ, mẹ đừng tức giận quá! Đầu tiên là cần phải qua đó xem tình hình của bà ngoại như thế nào rồi hãy nói tiếp.''
Chu Đại Phúc đứng bên cạnh gật đầu. Ba người cũng không nghĩ đến tiết kiệm tiền, trực tiếp thuê một chiếc xe bò ở ngay trong thôn của Chu Vũ Hàm, nhờ phu xe chở đi. Thực ra, xe ngựa đi nhanh hơn nhưng giá một con ngựa ít nhất cũng năm sáu mươi lượng, nên người dân mua bò nhiều hơn.
Đến tầm giữa trưa thì đến Vương gia thôn, vừa tới Vương gia thì Vương thị chạy ngay vào trong nhà, vừa lúc nhìn thấy Đại tẩu liền hỏi:
''Đại tẩu, nương thế nào rồi? Ta nghe nói nương bị té xỉu, nói cho ta biết bà bị bệnh có nặng lắm không?''
"Lần này có vẻ nghiêm trọng. Lời nói của Lê Hoa có chút quá phận, nên nương bị chọc tức.'' Đại tẩu Vương thị úp úp mở mở nói.
"Đại phu đã tới chưa? Có nói tình hình như thế nào không?" Vương thị hỏi liên tiếp khiến Vương đại tẩu trả lời không kịp.
"Đại phu đến xem rồi, nói bà bị trúng gió. Không bị liệt nhưng cũng không thể làm việc nặng được nữa. Lúc nói chuyện cũng phát âm không rõ, cần phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng thật tốt. Đại ca và Nhị ca muội đưa đại phu về, thuận tiện đi bốc thuốc luôn rồi.'' Vương đại tẩu xúc động nói, thầm nghĩ còn không bằng nói ít chuyện xấu nhà lão nhị thôi, nhà bọn họ tạm thời sẽ không có chuyện gì.
"Nữ nhân kia chạy đi đâu rồi? Gây ra chuyện chỉ biết trốn, người đâu?" Vương thị thấy Đại tẩu mình nói như vậy, cứ nghĩ đến Lê Hoa thì tức đến sốc hông.
"Lê Hoa ở bên trong chăm sóc nương, muội ấy cũng biết sai rồi, cũng đừng làm khó muội ấy nữa. " Vương đại tẩu còn chưa nói hết câu, Vương thị đã vọt vào buồng trong. Chu Vũ Hàm thấy nương nóng ruột như vậy; chỉ có thể đứng lại hỏi thăm Đại cữu (mợ cả) mấy câu, còn Chu Đại Phúc đi tìm nhạc phụ đại nhân trò chuyện.
Lý thị nhìn thấy con gái tới, trong lòng rất cao hứng. Mặc dù, bà cụ nói không lưu loát cho lắm nhưng so với việc nằm liệt giường thì tốt hơn nhiều. Nhưng nhìn qua Lý thị trông già hơn rất nhiều, nên trong lòng Vương thị vẫn thấy chua xót, nhưng bà cũng không để Lý thị nhìn ra, bà ngồi xuống tâm sự cùng Lý thị .
Vương thị nói ra: "Nương, người ở nhà cũng không có việc gì, không bằng theo con về nhà con chơi mấy hôm đi! Đại phúc hàng ngày phải đi vào trong thành, Tiểu Hải cũng không ở nhà. Có người ở đấy nói chuyện, con cũng không bị buồn chán, nương thấy có được không?'' Vương thị nói xong còn không quên lườm nguýt kẻ đầu sỏ gây chuyện ở bên cạnh.
Lý thị suy nghĩ một chút, bây giờ ở nhà cũng phiền muộn, liền gật đầu đồng ý rồi nói thêm:
''Trước ở đây ăn cơm ăn đã, đã đói bụng lâu như thế rồi. Hoa Tử còn đang mang thai đấy! Cũng đừng đứng trong này nữa, nhiều người chen lấn trong phòng như vậy làm gì, tất cả giải tán đi! Bảo lão đầu tử gọi Đại Nha và Nhị Nha tới, ta sẽ theo ý nguyện của mấy đứa, phân chia nhà ra ở riêng. Ta còn muốn sống thọ thêm mấy năm nữa, đừng khiến cho bà già như ta bị tức mà chết sớm.'' Lý thị vừa nghĩ thông suốt nói hết lời, nói xong còn thở phì phò.
Mọi người trong phòng đều không dám nói gì liền đi ra ngoài, ngay cả mấy đứa bé đều biết không khí trong nhà không bình thường, không dám làm càn, ngoan ngoãn đi theo ra, chỉ còn một mình Vương thị ở lại trong phòng với Lý thị.
Buổi chiều, tất cả mọi người đều tập trung đông đủ. Vương lão đầu cảm thán mấy chục năm nay trong nhà chưa từng náo nhiệt như bây giờ, lần này còn tề tụ đông đủ, lần sau không biết mình đã chết hay là còn sống, tất cả mọi người nghe xong cảm thấy rất áy náy. Lý thị kéo tay áo của ông cụ, ý tứ bảo đừng xúc động, mau nói việc chính.
''Ta và mẹ các người cũng đã lớn tuổi, vốn nghĩ chờ khi chúng ta qua đời mới cho các ngươi ra ở riêng, nhưng hai người già chúng ta cũng không muốn bị tức để chết sớm. Ta gọi ba đứa em gái và em rể các ngươi đến đây làm chứng, tránh cho các ngươi sau này nói chúng ta phân chia không công bằng.'' Vương lão đầu nói xong những lời này, không thể không thừa nhận bản thân mình đã già đi rồi.
''Cha, chúng con chưa muốn ở riêng, Lê Hoa ầm ĩ cãi nhau với hai người, con sẽ bỏ nàng ta. Lần này, phải cho nàng ta một bài học, ngày mai con đến nhà nhạc phụ, kêu người nhà đưa nàng ta về nhà cảnh tỉnh mấy hôm.'' Tiểu cữu cữu (cậu hai) Vương Hiền vừa nói vừa bắt lấy tay vợ mình. Thời đại này nếu người vợ bị đưa về nhà mẹ đẻ biểu thị cho việc con gái nhà đấy không được giáo dục tốt, phải đem về nhà để giáo dục lại, đây là việc rất mất mặt.
''Cha mẹ, con không bao giờ dám như vậy nữa. Ngàn vạn lần đừng nói cho cha con đưa con về nhà, con sẽ không ngẩng đầu lên được, van cầu cha mẹ tha thứ cho con đi! Con không dám nữa!'' Chu thị đã hoàn toàn suy sụp, buổi sáng vừa nói dứt lời thì thấy mẹ chồng ngã xuống, khiến cho mợ ta rất lo lắng.
Sau đó, mọi người nhìn thấy mợ ta cũng không cho sắc mặt tốt, ngay cả chồng và con trai cũng không để ý đến mình. Bây giờ, bỗng nhiên bị chồng nói như thế, mợ ta lập tức lo sợ khóc lóc như mưa.
''Được rồi, bọn ta còn chưa chết đâu! Câm hết miệng cho ta, ta nói ở riêng thì phân ra ở riêng, bà vào trong nhà lấy bạc ra.'' Vương lão đầu thấy con dâu nhỏ khóc thì thấy phiền phức liền tỏ thái độ rõ ràng.
Chờ Vương thị đem bạc ra thì có tổng cộng ba mươi lượng, Vương lão đầu nói trong nhà có mười bảy mẫu đất. Ruộng tốt tám mẫu, ruộng nông có sáu mẫu, còn lại ba mẫu đều là ruộng cạn. Có tất cả mười gian phòng ở, phòng bếp và bốn gian nhà kho. Còn có thêm mấy dụng cụ làm ruộng, toàn bộ gia sản chỉ có như thế.
“ Hai người già chúng ta để lại hai mẫu ruộng tốt và một mẫu ruộng cạn, những thứ khác huynh đệ các ngươi chia đôi. Chúng ta ở cùng nhà lão đại, chờ sau này chúng ta chết đi thì đất này sẽ để lại cho nhà hắn. Còn phòng ở, nhà các ngươi bốn phòng, nhà Đại ca ngươi năm phòng, ta và lão bà ở một gian là được rồi.
Còn dư lại nhà kho, mỗi nhà một nửa, phòng bếp thì tùy hai nhà các ngươi chia làm sao thì chia. Những thứ dụng cụ khác thì mỗi nhà một cái, gà vịt thì để cho nhà Đại ca ngươi một con trống một con mái, còn dư lại bao nhiêu để hết cho nhà lão nhị! Nhà lão nhị thấy sao, nếu không đồng ý thì ta cũng không cần các ngươi chăm sóc trước lúc lâm chung đâu, coi như chúng ta không có quan hệ gì. Nhà đại ca ngươi cũng không dễ dàng gì, khi còn nhỏ cũng chiếu cố ngươi không ít.''
Vương lão đầu nói ra một hơi đem vật dụng trong nhà phân chia hết, cầm bạc trong tay suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp:
''Về phần chỗ bạc này, hơn phân nửa đều là mấy người nhà lão Đại kiếm được, nhà lão Nhị chỉ có một mình lão Nhị kiếm tiền. Lão Đại và lão Nhị mỗi người mười hai lượng, còn dư lại để ta và lão bà giữ, dù sao nương các ngươi cũng phải uống thuốc. Được rồi, đều chia xong hết, có muốn nói thêm cái gì hay không, hom nay nếu không nói thì sau đó cũng không được nhiều lời.''
''Còn nói gì nữa! Mấy năm nay, Đại ca và Đại tẩu chiếu cố chúng ta còn ít sao? Nhị tử khi còn bé thì cha mẹ đều bận việc, là đại ca đệ chăm sóc cho đệ, bây giờ chia cho Đại ca nhiều hơn một phần cũng là đương nhiên thôi!'' Vương Đại tỷ chờ Vương lão đầu phân chia xong lập tức lên tiếng, con gái không có tư cách được phân chia tài sản, chỉ có thể làm chứng,…vân…vân.
''Nhưng mà sau này, Nhị Tử nên quản vợ đệ cho tốt đi, nếu nàng ta còn dám nói linh tinh thì bỏ nàng ta ngay tức khắc! Mỗi ngày chỉ biết ghen ăn tức ở với nhà Đại ca, chỉ sợ bị chia hết phần tài sản. Nếu không phải nhà Đại ca nhiều người, chỉ dựa vào sức lao động một mình đệ thì nhà đệ làm ruộng nổi không, chỉ muốn chiếm nghi của người khác là giỏi.'' Vương Nhị tỷ thấy Đại tỷ nói thì cũng chêm vào mấy câu.
Những người khác cũng gật đầu biểu đạt không có ý kiến gì cả. Cuối cùng, mọi người nhìn về phía Chu thị. Chu thị bị nhiều người nhìn như vậy cho dù có ý kiến cũng khống dám nói ra. Mợ ta sợ bị bỏ nên lập tức nói không có ý kiến gì khác, phân chia như vậy là bằng lòng rồi.
Chuyện ở riêng đến đây là kết thúc. Chu Vũ Hàm nghĩ thầm trong bụng, nếu so sánh thì nhà Đại cữu (cậu cả) được phân chia nhiều hơn nhà Nhị cữu (cậu hai) nhưng trong nhà Đại cữu có nhiều người hơn, sau này áp lực cũng không nhỏ! Có điều, về sau Đại cữu mẫu (mợ cả) cũng không bị Tiểu cữu mẫu (mợ hai) chèn ép nữa, nhưng không biết Tiểu cữu mẫu có thể yên lặng được mấy ngày, nói không chừng, mấy hôm nữa cảm thấy phân chia không công bằng lại làm ầm ĩ cả nhà lên.
Một lát sau, Vương lão đầu bảo mấy cô con gái tự ai về nhà lấy, còn Lý thị đến nhà Vương thị chơi vài ngày để giải sầu một chút. Chờ nhà cửa phân chia xong hết, rồi hãy trở về, bằng không lúc phân chia nhà cửa rất bừa bộn, lại khiến cho bà cụ mệt mỏi thêm. Chu Vũ Hàm và mấy người nhỏ tuổi đều không dám phát biểu ý kiến gì, thực ra là không có gì để nói. Chia nhà đâu đến lượt bọn họ lên tiếng chứ!
Dọc theo đường đi, vừa cười vừa nói đã đến nhà Đại cữu. Vương thị nói với con gái hay là tối nay ở lại đây không về nữa. Chu Vũ Hàm giờ mới nhớ tới lúc nàng ra ngoài không có nói cho ai biết, Lan Hoa tỷ và Tưởng Võ không thấy nàng ở nhà sẽ lo lắng, nghĩ như vậy nàng liền nói với Vương thị hôm nay không ở lại được, đành để hôm khác, tối hôm nay nàng phải trở về. Chu Đại Phúc không yên lòng để Chu Vũ Hàm về nhà một mình nên đưa con gái đến đầu thôn Ngô Đồng mới quay lại.
Dọc theo đường đi gặp không ít người trong thôn, Chu Vũ Hàm đều dừng lại hàn huyên mấy câu, mất không ít thời gian, chờ đến khi về tới nhà đã thấy có người ở trong bếp nấu cơm, nàng nhìn kỹ lại, hóa ra là Lan Hoa tỷ đứng trong bếp xào rau, Tưởng Võ ngồi xổm dưới đất nhóm lửa.
Hai người thấy Chu Vũ Hàm trở về đều thở phào nhẹ nhõm, Lan Hoa tỷ nói:
''Tiểu Hàm! Nếu muội còn chưa về, Tiểu Võ đòi ra ngoài tìm muội đấy. Muội đi ra ngoài mà không nói với ai câu nào, nếu không phải có người trong thôn nhìn thấy cha muội đến, tỷ còn tưởng muội đã xảy ra chuyện gì cơ?''
''Hoa Lan tỷ, muội xin lỗi! Bà ngoại muội bị bệnh, muội sốt ruột quá nên quên chưa kịp nói với ai. Giờ còn phiền tỷ giúp muội nấu cơm nữa, tỷ mau về nhà đi, chắc Lý đại ca cũng đang chờ tỷ ở nhà đấy!'' Chu Vũ Hàm cười nói.
''Không sao đâu, mẹ chồng tỷ nghe tỷ nói sang nấu cơm giúp muội liền giục tỷ đi sang ngay đấy. Tỷ đợi muội về, còn một món nữa thôi, nhìn muội cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi chút đi.'' Tưởng Võ nghe Hoa Lan tỷ nói như vậy cũng gật đầu đồng ý.
''Muội không sao. Muội và mẹ muội đến thăm bà thôi, cũng không phải việc nặng nhọc gì. Bây giờ đã không sao rồi, nhưng mà Tiểu Võ nhà chúng ta cũng biết đau lòng cho tẩu rồi đấy!''
''May mà không có chuyện gì! " Hoa Lan tỷ thấy Chu Vũ Hàm có tâm tư nói đùa với Tưởng Võ, chắc hẳn không phải việc gì hệ trọng, nhưng vẫn nên quan tâm hỏi thăm mấy câu.
Đợi làm xong cơm tối, Chu Vũ Hàm nhanh chóng bảo Hoa Lan tỷ về nhà, nàng cũng không muốn Hoa Lan tỷ bị Bà Lý mắng nhiếc đâu.
Buổi tối ở Vương gia, Vương Hiền ngồi đối diện với Chu thị nói:
''Chu Lê Hoa, tôi nói cho cô biết, từ nay về sau cô tốt nhất đừng gây thêm lỗi lầm lần nào nữa, nếu không thì, đừng trách tôi không khách khí.''
"Bây giờ không sao rồi còn gì! Tôi cũng không phải cố ý, cũng không có lần sau nữa đâu.''
Hiện giờ, Chu Lê Hoa đã hết dáng vẻ sợ hãi lo lắng lúc trước, khôi phục lại tình tính như xưa. Mấu chốt là đã ra ở riêng, mặc dù có chút không công bằng nhưng so với ở chung một nhà thì tốt hơn. Có điều, mợ ta cũng không dám nói phân chia không đồng đều, nếu không sẽ bị đuổi về nhà mẹ đẻ một thời gian thì mất mặt vô cùng.
Chu Vũ Hàm cũng nghĩ tới mợ ta sẽ khôi phục lại bản tính cũ, nhưng không nghĩ đến lại nhanh như thế, sức lực khôi phục rất mạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.