Về nhà giúp đỡ Vương thị làm tốt cơm, thời điểm ăn cơm trưa , Vương thịliền nói với Chu Vũ Hàm: “Tiểu Hàm a, buổi chiều con đi với mẹ sang nhàbà mối Lí thương lượng hôn sự của con a. Nhìn một chút xem khi nào thìđược”. Chu Vũ Hàm sửng sốt một chút nói: ” Con muốn hỏi hắn họ gì? Lớn lên trông như thế nào? Nhân phẩm có được hay không? Mẹ cho conđi nhìn một lần nha, con lập gia đình cũng phải biết đối phương một chút a!” Chu Vũ Hàm giãy dụa lần cuối. Vương thị xoa đầu nàng nói:“Hôn nhân đại sự đều là cha mẹ làm chủ, trước khi kết hôn chưa thấy quanhau cũng rất nhiều, mẹ cùng cha con cũng là như vậy, không phải cũngrất tốt sao. Ta là mẹ con, sẽ không hại con. Nhà trai ở Ngô Đồng Thôn,cách nhà chúng ta không xa, tên gọi là Tưởng Văn, trong nhà có một đệ đệ (em trai) 12 tuổi, nhân phẩm rất tốt”. Hôn sự (đám cưới) Chu Vũ Hàm cứ mơ màng như vậy quyết định….. Lệ rơi đầy mặt. Khi nào rảnh nàngvụng trộm đi hỏi thăm một chút mới được, cũng chỉ mong người nàng gả làmột người tốt. Bên cạnh Tiểu Hải mất hứng nói: “A, tỷ tỷ phải lập gia đình, con đây phải một mình ở nhà a. Con không muốn tỷ tỷ lập gia đình.” Vương thị cười mắng: ” tiểu tử đáng chết, chị con đã lớn như vậy ,không gả đi sao được! Ngô Đồng Thôn cách nơi này rất gần, về sau có thể về thăm người thân a.” Tiểu Hải nghe xong cũng hơi im lặng ,Chu Vũ Hàm lập tức chuyển sang chuyện buổi chiều ở trên núi, vợ chồngChu Đại Phúc lắng nghe rất cẩn thận. Buổi chiều người trong nhà đều đi ra ngoài, Chu Vũ Hàm mang theo Tiểu Hải trên lưng đeo cái sọt đi lên núi , Vương thị đi tìm bà mối , Chu Đại Phúc muốn đi một vòng trong vườn nhìn xem. Bên này Vương thị đến nhà Lí bà mối, vừa vặn Lí bà mối vừa mới từ ngoài về, thấy Vương thị nói: “Vợ Đại Phúc thế nào a, chuyện này rất cấp bách các ngươi nếu không đồng ý, ta liền đi hỏi nhàkhác”. Lí bà mối nổi tiếng là một bà mối thành thực, không giốngngười khác nói lung tung, cho nên rất nhiều người đều hi vọng bà tới làm mai. Vương thị lập tức nói: “Khuê nữ nhà tôi đã đồng ý , bà hỏi một chút, nhà trai định khi nào thì qua.” Lí bà mối nói: “Kỳ thực cũng là hai đứa trẻ quyết định, tên nhóc nhà Tưởng gia nói ta tìm một người hơi lớn một chút, hắn không nghĩ cưới mộtngười nhỏ hơn mình quá nhiều tuổi, ta liền nghĩ khuê nữ nhà các ngươi là thích hợp nhất”. Vương thị liên tục gật đầu, nói một hồi Lí bàmối nói muốn đi Ngô Đồng Thôn hỏi nhà trai khi nào thì sang, Vương thịnghe vậy liền ra về. Chu Vũ Hàm cùng Tiểu Hải đến sau núi, Chu Vũ Hàm nhìn Tiểu Hải nói: “Chúng ta trước hái chút ít hoa Cúc, trở về phơi nắng khô, pha trà uống, hoặc là làm gối đầu rất tốt , trong nhà đều làhoa mốc, rất khó chịu.” Tiểu Hải tò mò hỏi: “Hoa Cúc có thể uống được sao?” “Đương nhiên .” Chu Vũ Hàm không chút do dự trả lời, nàng trước kia chính là thường xuyên uống. “Vậy chúng ta hái nhiều một tí”. “Ân, được.” Hai người một bên hái một bên trò chuyện linh tinh, Chu Vũ Hàm miêu tả về cuộc sống sau này cho Tiểu Hải nghe. Chu Vũ Hàm nói: “Chờ buôn bán lời, lấy tiền đem phòng ở trùng kiến (sửa chữa),đưa đệ đến học đường đọc sách. Trong nhà nuôi thêm một ít gà,vịt”. Tiểu Hải tò mò hỏi: “Tỷ chúng ta kiếm tiền thế nào a? Đệcũng muốn đi đọc sách nhưng trong nhà không có nhiều tiền như vậy a, hay là thôi đi.” “Hôm nay chúng ta chính là đi lấy thứ kiếm tiền! Tỷ sẽ cho đệ đi đọc sách”. “Ân, tỷ! Đệ tin tỷ.” Hai người đều nở nụ cười. Hái xong hoa cúc, hai người đi sâu vào bên trong, Chu Vũ Hàm mang theo đệ đệ đi đến cây Hạt Dẻ cũ. Tiểu Hải nhìn cây Dẻ hỏi: “Tỷ, tới nơi này làm chi a? Trái Đông Tửkhông thể ăn, bóc hết lớp vỏ lông bên ngoài, bên trong chỉ có xác.” “ Thì ra cây Hạt Dẻ nơi này gọi như vậy. Trái cây này có khả năng kiếmđược tiền .Nhanh chút, đệ đến bên cây, dùng gậy gộc đánh.” Chu Vũ Hàmchỉ huy. Tiểu Hải ngừng một chút rồi đi đến,đối với Chu Vũ Hàmthật sự rất tin tưởng thuận theo a, sao bình thường không thấy nghe lờinhư vậy. Hai người đồng lòng hợp lực đánh rớt rất nhiều trái, nhưng lúcđi lại mang lưng không đi nên không thể đem nhiều về, Chu Vũ Hàm nghĩhay để phơi ở đây, ngày mai lại đến kéo về nhà, dù sao về nhà cũng phảiphơi. Chờ mang thứ trên lưng về đến nhà hai người mệt đến không thởđược, Chu Vũ Hàm tính cố gắng đi thêm một lần, nhưng mà thật sự là chânrun a. , Chu Đại Phúc trở về thấy nữ nhi (con gái) cùng con trai la liệt trên mặt đất bên cạnh còn loạn thất bát tao (đồ hỗn tạp) gì đó liềnhỏi: “Các con làm gì vậy?”. Tiểu Hải lập tức giải thích: “Cha, tỷ tỷ nói mấy thứ này có thể kiếm tiền.” Chu Đại Phúc nhìn về phía Chu Vũ Hàm, Chu Vũ Hàm nói: “Cha chờ thêm hai ngày làm xong người sẽ biết. Nơi đó còn có một đống, người giúp con kéo về đi .” Chu Vũ Hàm nói xong nghĩ đến sử dụng sức lao động của chanàng, công việc trong vườn vừa kết thúc cũng không có chuyện gì làm. Chu Đại Phúc cau mày nhìn bộ dáng cầu xin của nữ nhi, nghĩ đến sau nàykhông thấy được nàng thường xuyên nữa, liền nghe theo nàng một lần. ChuVũ Hàm lại lập tức mang theo cha nàng đi một chuyến mang thêm một nửavề, còn lại một ít để lần khác đi vậy. Sau khi về nhà, Chu Vũ Hàm đem hoa Cúc ra Trúc Biển Lí (*) phơi khô, đem hạt Dẻ trải ra đất phơi,chính mình lấy một ít hạt chuẩn bị làm một vài món cho cha mẹ nàng nếmthử, đáng tiếc không có thịt a. Thật chán nản làm sao, đành xào chungvới rau xanh vậy. Kỳ thực đem da Hạt Dẻ bỏ đi rất đơn giản, chỉ cầnđem hạt Dẻ rửa sạch sau đó bỏ vào trong một chén nước nóng, thêm vào một lượng muối nhỏ, ngâm với nước sôi, đậy nắp. Sau năm phút, lấy hạt Dẻra, da và phần thịt bên trong sẽ tách ra, dùng phương pháp này vừa tiếtkiệm thời gian lại tiết kiệm công sức. Chu Vũ Hàm tưởng tượng chờ cả nhà nếm qua mĩ vị hạt Dẻ chắc chắn sẽ khuynh đảo cả tâm hồn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]