Chương trước
Chương sau
Ăn xong cơm chiều thì ngoài trời cũng đã tối hẳn, Quý A Cường và Vương Bảo Nhi thoả mãn trở về nhà.

Không biết đã qua bao lâu rồi mới được ăn một bữa cơm ngon như vậy, kể cả trong đêm giao thừa cũng không bằng được bữa hôm nay.

"Cũng không còn tham ăn như lúc nhỏ nữa nhưng khi mình thấy những món ăn do Quý ca nhi nấu thì lại không nhịn được muốn ăn nhiều thêm một chút."

Gió đêm nhè nhẹ thổi đem theo hơi lạnh. Làm việc mỏi mệt cả một ngày, vừa được ăn no làm tâm tình Vương Bảo Nhi tốt lên không ít.

Hai người chầm chậm đi về nhà, Vương Bảo Nhi chủ động nắm lấy tay Quý A Cường, hưởng thụ một chút ấm áp khó mà có được này.

"Bữa cơm hôm nay thật sự ăn rất ngon." Quý A Cường nói, trong thanh âm còn mang theo chút ý cười.

Vương Bảo Nhi nghe được, khoé miệng cũng cong lên thành một nụ cười, thở dài nói. "Hai đứa nó bây giờ vẫn còn nhỏ, trên người không có gánh nặng gia đình nên mới dám tiêu xài phung phí. Đợi khi nào Quý ca nhi tròn mười lăm tuổi rồi ta sẽ bảo hai đứa nó tích góp tiền tân trang lại nhà cửa, đến năm mười tám rồi thì còn có thể sinh thêm một đứa. Căn nhà hai đứa nhỏ đang ở, xem ra cũng muốn xập tới nơi rồi."

"Ừm." Quý A Cường dừng lại đưa tay xoa mặt Vương Bảo Nhi, nghiêm túc nói. "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, Quý ca nhi ngày càng trở nên giỏi giang, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm. Y chắc chắn sẽ chăm sóc cho Tiểu Nhị thật tốt."

"Do trong lòng ta vui quá nên mới lo xa như vậy." Vương Bảo Nhi nghiêng đầu cười tươi với Quý A Cường. Quý A Cường nắm lấy tay Vương Bảo Nhi, dùng sức mà siết chặt.

Hai người chậm rãi trở về nhà, vừa về đến cửa, giọng nói của ba Quý đã vang lên. "Sao đến bây giờ mới trở về? Có bận bịu cách mấy cũng biết giờ biết giấc chứ. Trời tối hết cả rồi, còn phải tốn dầu đốt đèn để xuống bếp hay sao?"

"Ba, hai đứa con đã ăn cơm rồi, ăn ở Vương gia cùng An Dật và Tiểu Nhị, nhưng quên mất phải trở về thông báo một tiếng." Vương Bảo Nhi hoà nhã nói.

"Ăn rồi à? Ăn cái gì?" Ba Quý nhìn thoáng qua Vương Bảo Nhi, xem ra đêm nay bớt đi được hai đầu cơm. Lại quay đầu nói với cha Quý đang ngồi dưới mái hiên. "Mình à, ăn cơm thôi."

Vương Bảo Nhi hàm hồ trả lời "Cũng không có gì nhiều, chỉ là chút rau nhà trồng thôi."

"Đúng rồi." Ba Quý vừa nghe câu này liền chợt nhớ đến một chuyện. "Ta nghe người trong thôn nói rau củ nhà Quý ca nhi trồng tốt lắm, so với nhà khác còn có phần to hơn, giá cả cũng cao hơn một đồng. Ngươi qua bên đó hỏi nó cách làm, nhà chúng ta cũng trồng rau mà, phải biết đi học hỏi đi chứ."

Vương Bảo Nhi cũng đã hỏi qua Thẩm An Dật về chuyện này. Lúc đó y nói tất cả rau quả nhà trồng đều dùng nước giếng để tưới, sau đó tốn thêm một chút công sức mà chăm sóc nên đồ ăn trồng được mới tươi tốt như vậy.

Nước giếng ấy Vương Bảo Nhi đương nhiên biết, cũng đã được thử qua, vừa ngọt vừa mát.

"Cũng không có bí quyết gì đâu ba. Quý ca nhi dùng nước giếng ở sân sau nhà để tưới, mỗi ngày dành một chút thời gian ra chăm sóc nên tự khắc rau quả liền tươi tốt."

Ba Quý nghe xong liền giao luôn việc này cho Vương Bảo Nhi. "Sáng mai trước đi ra đồng gặt lúa thì ngươi đi gánh một ít nước giếng về tưới vườn nhà mình đi. Mấy hôm nay trời nóng nên cẩn thận chăm sóc chúng một chút, có vật thì đám rau này mới càng bán được nhiều tiền."

"Vâng." Chuyện vặt vãnh này cũng không tốn bao nhiêu công sức, Vương Bảo Nhi nhanh chóng đồng ý.



Trong lúc đó Quý A Cường đã tắm xong đang muốn trở về phòng, lúc đi ngang qua còn đẩy đẩy vai Vương Bảo Nhi. "Đi tắm rửa nhanh đi."

"Tắm cái gì mà tắm, một lát nữa đi dọn dẹn lại nhà bếp cũng bị bẩn. Đợi lát nữa rồi tắm." Ba Quý hậm hực nói.

Quý A Cường nhìn thoáng qua Ba Quý đang ăn cơm, lại đẩy đẩy Vương Bảo Nhi. "Mau đi đi."

"Ba, con đi tắm đây." Vương Bảo Nhi vào phòng lấy quần áo rồi đi ra nhà sau.

Ba Quý không nói gì nữa, chỉ có điều sắc mặt có chút khó coi.

Tắm xong, Vương Bảo Nhi vừa mới vào phòng đã bị Quý A Cường đè lên giường hôn một trận, gã thở hổn hển vừa hôn vừa nói. "Bảo Nhi, sinh cho ta một đứa con đi."

"Mấy ngày này còn đang trong mùa thu hoạch, đừng làm bậy!" Vương Bảo Nhi hốt hoảng.

Sức lực Quý A Cường lớn hơn Vương Bảo Nhi nên bình thường nếu đã làm thì đều làm đến mức không dừng được. Lăn lộn lâu đến mức Vương Bảo Nhi không thể cử động được tay chân thì gã mới hài lòng dừng tay.

"Không sao, chỉ một chút thôi. Ta sẽ nhẹ nhàng, không làm ngươi khó chịu đâu." Hơi thở Quý A Cường nặng nề, gã hôn xuống ngực Vương Bảo Nhi, chầm chậm châm lửa.

Sáng ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Vương Bảo Nhi cảm thấy cơ thể thập phần mệt mỏi, nằm yên trên giường không nhúc nhích.

Quý A Cường nói là chỉ làm một chút thôi nhưng gã đã làm đến ba lần, hơn nữa thời gian còn lâu hơn lúc trước. Vương Bảo Nhi cảm nhận được tối hôm qua Quý A Cường rất hưng phấn, cũng không biết gã bị kích thích bởi thứ gì.

"Mệt..." Cảm nhận được người bên cạnh đang cử động, Vương Bảo Nhi nhỏ giọng nói một câu.

Quý A Cường duỗi tay đem Vương Bảo Nhi ôm vào trong lồng ngực, hôn hôn vào mặt y. "Ngươi nằm ở đây đi, ta đi đánh răng rửa mặt xong sẽ mang đồ ăn sáng vào."

"Không được đâu." Nếu làm như vậy thì Ba Quý sẽ mắng thành cái dạng gì.

Vương Bảo Nhi cau mày chống giường ngồi dậy. "Một lát nữa ta sẽ gánh thùng gỗ sang nhà Quý ca nhi, sau đó cũng ăn sáng bên kia luôn." Thuận tiện ở bên đó nghỉ ngơi một chút.

Nghĩ đến một bàn đồ ăn ngon hôm qua, Quý A Cường nuốt nước miếng. "Ta đi cùng ngươi."

Nói xong hai người nhanh chóng xuống giường, Cha Quý và ba Quý lúc này chắc cũng đã dậy. Hai người lấy thùng, để Quý A Cường nói với ba Quý trước một tiếng. "Ba, con với Bảo Nhi đi lấy nước, sau đó sẽ ăn sáng ở nhà của Quý ca nhi rồi đi thẳng ra đồng."

"Ừ, nhớ cẩn thận một chút." Con trai đã lên tiếng, Ba Quý dù có khó chịu đến mấy thì cũng không thể nói ra, chỉ trừng mắt liếc Vương Bảo Nhi một cái.

Trong khi Quý A Cường và Vương Bảo Nhi đang đi đến Vương gia thì Thẩm An Dật cùng Vương Tiểu Nhị vẫn còn nằm trong chăn ấm.

"Tiểu Nhị, Quý ca nhi, thức dậy, đã là giờ Mão rồi!" Vương Bảo Nhi biết do ban đầu còn chưa quen nên sẽ ngủ quên, dù gì hôm qua cả hai người họ cũng đã bận rộn cả một ngày. Làm việc đồng áng thì cũng cần có thói quen bởi vì sau này sẽ càng vất vả.



Nghe tiếng gọi, Thẩm An Dật mơ mơ màng màng tỉnh giấc, vừa nghiêng đầu liền thấy Vương Tiểu Nhị nhìn y mỉm cười ngây ngô.

Sức chịu đựng của đứa nhỏ này còn hơn cả mình nữa.

"Ngốc Ngốc, buổi sáng tốt lành." Thẩm An Dật cũng giống hắn, nặn ra một gương mặt tươi cười.

"Phu lang, buổi sáng tốt lành." Đã chung sống cùng với nhau được một khoảng thời gian, mỗi ngày đều chúc một câu làm cho Vương Tiểu Nhị khờ khờ ngốc ngốc cũng đã học được cách chào buổi sáng.

Mặc quần áo, dọn dẹp giường ngủ xong thì Thẩm An Dật nắm tay Vương Tiểu Nhị ra ngoài. Y nhìn bốn cái thùng gỗ đặt ở bên góc chậm rãi nói. "A Cường ca, Vương ca, nhi buổi sáng tốt lành.

"Hôm qua bác dâu ngươi nói rau củ của nhà ngươi trồng màu sắc tươi ngon, đem lên trấn bán cũng rất được giá nên bảo ta sang đây xin một ít nước giếng về tưới." Vương Bảo Nhi cũng không vòng vo, trực tiếp nói chuyện mà ba Quý căn dặn.

Thẩm An Dật vừa nghe Vương Bảo Nhi nói xong thì trong lòng đã lộp bộp kêu vài tiếng sau đó y lại cảm thấy thật vi diệu. Dù đã rất thận trọng rồi nhưng mà vẫn không tránh khỏi việc làm cho người khác chú ý.

Bất quá cũng không có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Cái giếng ở sân sau là một cái giếng được đào tốt, đợi một lát nữa không còn ai nữa thì Thẩm An Dật sẽ cho vào trong đó một ít linh tuyền.

"Ừm, Vương ca nhi cứ lấy đi." Thẩm An Dật đồng ý, mở cửa nhà bếp rồi mở ra cửa sau để Quý A Cường và Vương Bảo Nhi cầm thùng gỗ đi múc nước.

"Một lát nữa Quý ca nhi nấu bữa sáng nhiều thêm hai phần nhé, hai người chúng ta sẽ ăn cùng với ngươi bên này."

"Vâng ạ." Thật ra tối đó Thẩm An Dật chỉ nấu đủ hai bữa sáng và tối cho y và Ngốc Ngốc thôi. Hôm qua mời hai người họ ở lại ăn cơm thì đồ ăn đã được ăn hết sạch rồi.

Thẩm An Dật suy nghĩ một lát rồi quyết định sáng nay y sẽ nấu cháo đậu xanh, trộn thêm ít rau và dưa leo ăn kèm.

Sau khi Quý A Cường và Vương Bảo Nhi múc nước xong thì đã gánh về Quý gia. Thẩm An Dật bảo Vương Tiểu Nhị ra vườn rau hái vài trái dưa leo rồi thừa dịp hắn rời đi tức tốc vào trong không gian lấy ra một ít linh tuyền cho vào trong giếng.

Xong xuôi hết thảy thì Thẩm An Dật nhóm lửa, đem nồi cháo đậu xanh đặt lên trên bếp nấu rồi cho vào trong một ít linh tuyền. Hôm nay sắc mặt Vương Bảo Nhi không được tốt lắm, chắc là hôm qua làm việc nhiều nên trông rất mệt mỏi.

"Vương ca nhi, người nhớ buổi tối lại qua đây gánh nước về tưới nhé." Thẩm An Dật vừa phơi quần áo lên sào đồ vừa nhắc nhở.

Vương Bảo Nhi nghe xong hài lòng đáp ứng.

Không còn chuyện gì nữa, bốn người cầm theo nông cụ cùng nhau ra đồng.

Đến giờ Thìn, cháo đậu xanh chắc cũng đã chín. Thẩm An Dật cất liềm, quay sang gọi Quý A Cường và Vương Bảo Nhi bên bờ đối diện. "A Cường ca, Vương ca nhi, chúng ta về nhà ăn sáng thôi."

Bốn người người bận rộn hơn nửa canh giờ cũng đã sớm đói bụng. Vừa nghe Thẩm An Dật gọi Quý A Cường và Vương Bảo Nhi liền lập tức dừng tay. Bốn người cùng nhau đi về nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.