Ăn xong cơm chiều thì ngoài trời cũng đã tối hẳn, Quý A Cường và Vương Bảo Nhi thoả mãn trở về nhà.
Không biết đã qua bao lâu rồi mới được ăn một bữa cơm ngon như vậy, kể cả trong đêm giao thừa cũng không bằng được bữa hôm nay.
"Cũng không còn tham ăn như lúc nhỏ nữa nhưng khi mình thấy những món ăn do Quý ca nhi nấu thì lại không nhịn được muốn ăn nhiều thêm một chút."
Gió đêm nhè nhẹ thổi đem theo hơi lạnh. Làm việc mỏi mệt cả một ngày, vừa được ăn no làm tâm tình Vương Bảo Nhi tốt lên không ít.
Hai người chầm chậm đi về nhà, Vương Bảo Nhi chủ động nắm lấy tay Quý A Cường, hưởng thụ một chút ấm áp khó mà có được này.
"Bữa cơm hôm nay thật sự ăn rất ngon." Quý A Cường nói, trong thanh âm còn mang theo chút ý cười.
Vương Bảo Nhi nghe được, khoé miệng cũng cong lên thành một nụ cười, thở dài nói. "Hai đứa nó bây giờ vẫn còn nhỏ, trên người không có gánh nặng gia đình nên mới dám tiêu xài phung phí. Đợi khi nào Quý ca nhi tròn mười lăm tuổi rồi ta sẽ bảo hai đứa nó tích góp tiền tân trang lại nhà cửa, đến năm mười tám rồi thì còn có thể sinh thêm một đứa. Căn nhà hai đứa nhỏ đang ở, xem ra cũng muốn xập tới nơi rồi."
"Ừm." Quý A Cường dừng lại đưa tay xoa mặt Vương Bảo Nhi, nghiêm túc nói. "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, Quý ca nhi ngày càng trở nên giỏi giang, ngươi hoàn toàn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-tieu-ca-nhi/3445340/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.