Chương trước
Chương sau
- Đồng chí, bọn họ nhập cư trái phép vào Trung Quốc cũng chỉ là do cuộc sống khó khăn, cũng không phải thật sự phản bội quốc gia, tôi nghĩ nếu Triều Tiên cần bọn họ thì bọn họ sẽ không tiếc tính mạng của mình. Lại nói bọn họ về nước cũng chỉ sợ sẽ chết, các đồng chí không thể để bọn họ được yên ổn trước khi chết sao? Nếu các đồng chí không đủ còng, gông thì chúng tôi có thể giúp các đồng chí, còng bọn họ lại thì bọn họ sao chạy trốn được. Về phần đưa về xử lý như thế nào là việc của các đồng chí.

Kim Thân Thành thấy có người phụ nữ dập đầu tới chảy máu mà vẫn không dừng lại, xem ra bọn họ coi mình là cứu cánh cuối cùng.

Đám cảnh sát Trung Quốc phía sau nghe Kim Thân Thành nói lập tức có người lấy còng ra đưa cho cục trưởng Chu Tuyển, hy vọng có thể giúp đỡ những người phụ nữ Triều Tiên đáng thương này.

Nhưng tên đội trưởng kia không cảm kích, thấy đám lính của mình dừng tay hắn tức giận nói:

- Coi thường chúng tôi ư? Chúng tôi mặc dù nghèo nhưng không thèm chút đồ đó của các người. Những người này là dân Triều Tiên, các người dựa vào gì mà chỉ trỏ. Xuyên tiếp cho tôi.

- Anh.

Kim Thân Thành không ngờ mình khuyên lại bị đối phương quát. Y dù sao cũng là bí thư đảng ủy khu tự trị, là thường vụ tỉnh ủy, dù ở trên trung ương cũng không có ai quát mình như thế, vậy mà một tên đội trưởng nho nhỏ lại dám vậy. Lại nhìn những người phụ nữ đáng thương kia, Kim Thân Thành càng thêm tức giận, những người này có thể nói là do mình đẩy lên giàn hỏa, nếu hôm nay mình không làm gì sợ là về sau sẽ luôn gặp ác mộng.

Nhưng giờ thủ tục giao nhận người đã xong, những người phụ nữ này có thể nói đã giao cho biên phòng Triều Tiên, xử lý như thế nào là việc của người ta, Kim Thân Thành cũng không có biện pháp gì.

Hứa Lập thấy Kim Thân Thành đã nổi giận hơn nữa bản thân Hứa Lập cũng muốn cứu những người phụ nữ này Triều Tiên kia. Hứa Lập cũng muốn đi lên nói gì đó nhưng hắn tuy là đại diện tổ công tác nhưng Kim Thân Thành là thường vụ tỉnh ủy, lãnh đạo cấp phó tỉnh; có mặt Kim Thân Thành ở đây thì Hứa Lập không tiện ra mặt. Hơn nữa nếu Kim Thân Thành cảm kích còn đỡ, nếu như không cảm kích lại nghĩ mình coi thường đối phương.

Hứa Lập kéo La Thanh Thụ, hắn nhỏ giọng nói:

- Có muốn cứu những người này không?

La Thanh Thụ sửng sốt vội vàng nói:

- Anh có biện pháp gì? Mau nói đi, dù không cần bộ quân phục này cũng được.

- Vậy anh đi nói với bí thư Kim là lính biên phòng Triều Tiên đang ở địa phận Trung Quốc chúng ta.

La Thanh Thụ không biết Hứa Lập có ý gì, y ngẩn ra đó không có động tác.

Hứa Lập đẩy La Thanh Thụ:

- Anh chỉ cần nói với bí thư Kim là được, nhưng đừng nói là tôi bảo anh.

La Thanh Thụ rất khó hiểu nhưng vẫn đi tới bên Kim Thân Thành nói:

- Bí thư Kim, bây giờ đang ở địa phận Trung Quốc.

Tay Kim Thân Thành lúc này đang run lên vì tức giận, nhìn đám lính Triều Tiên đang xỏ que sắt qua tay những người phụ nữ, nhìn máu chảy từ tay bọn họ xuống; giờ nghe La Thanh Thụ nói nhỏ bên tai khiến Kim Thân Thành không rõ.

- Anh nói gì vậy, nói lớn một chút.

La Thanh Thụ đành nhắc lại một lần nữa, Kim Thân Thành nhìn thoáng qua La Thanh Thụ, trong lúc nhất thời cũng không biết rõ La Thanh Thụ có ý gì. Y chỉ vô thức lẩm bẩm câu kia, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cây cầu sắt trước mặt. Giữa cây cầu có một tấm bia gỗ lớn viết hàng chữ “Đường biên giới” màu đỏ rất chói mắt.

Kim Thân Thành lập tức hiểu ngay ý câu nói kia, y lớn tiếng nói với đội trưởng phía Triều Tiên.

- Dừng tay.

Tên đội trưởng không thèm để ý tới Kim Thân Thành, đối phương dù chức to bên phía Trung Quốc thì có thể quản được mình sao? Mình lại làm việc theo lệnh, đối phương đâu lầm gì được mình.

- Tôi bảo anh dừng tay, anh nghe thấy không?

Kim Thân Thành lớn tiếng quát.

- Ông bảo tôi dừng tay, anh có quyền gì mà quản tôi?

Tên đội trưởng liếc nhìn Kim Thân Thành. Y cũng biết Kim Thân Thành có địa vị cao, giờ có thể làm đối phương mất mặt cũng thấy vui.

- Dựa vào gì ư? Chỉ bằng việc các vị còn ở trên địa phận Trung Quốc. Nếu các vị ở phía bên kia cầu tôi đương nhiên không xen vào được, nhưng các vị đứng ở địa phận Trung Quốc rồi lại dùng bạo lực thì tôi có quyền quản.

Tên đội trưởng cúi đầu nhìn hai chân, lại nhìn tấm bia kia, y lúc này mới ý thức được mình đứng trên đất người ta, chỉ bằng điểm này mình đã đuối lý. Hắn cắn răng chỉ vào mấy người phụ nữ đã bị sắt xỏ vào tay rồi nói với đám lính.

- Giải bọn chúng đi, đưa về nước.

Tên đội trưởng còn hạ quyết tâm chỉ cần áp giải những người phụ nữ này về địa phận nước mình sẽ tìm thêm vài thanh sắt xuyên qua vai, qua chân xem đám người Trung Quốc dám làm gì mình.

Lính biên phòng Triều Tiên nghe lệnh đội trưởng lập tức chấp hành. Có vài tên lính đi lên xách mấy người phụ nữ đã bị xiên sắt chuẩn bị đưa về nước. Đám chiến sĩ khác chia làm hai đội áp giải những người phụ nữ còn lại về đội.

- Đứng lại.

Kim Thân Thành rốt cuộc tìm được lý do, y đâu thể để lính biên phòng Triều Tiên đưa những người phụ nữ này về nước dễ dàng như vậy? Hơn nữa từ vẻ mặt hung dữ của tên đội trưởng kia, Kim Thân Thành biết ngay qua danh giới là những người phụ nữ Triều Tiên sẽ bị hành hạ. Về phần việc này sẽ tạo thành hậu quả gì, Kim Thân Thành không nghĩ đến. Cùng lắm là phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo, có lẽ mình mất chức về vườn mà thôi. Nhưng nếu ngồi yên không để ý thì Kim Thân Thành cảm thấy mình không thể đối diện với lương tâm.

Tên đội trưởng bị Kim Thân Thành quát, hắn bất mãn nói:

- Ông còn muốn gì nữa, chúng tôi đưa đám phụ nữ này về nước còn không được ư?

- Không được, thực tế do các vị có hành vi tàn bạo nên tôi không thể giao những người phụ nữ không có sức kháng cự cho các vị. Tôi sẽ trao đổi với cấp trên của anh rồi dùng biện pháp khác đưa những người này về Triều Tiên.

Tên đội trưởng nghe Kim Thân Thành nói thế không khỏi biến sắc. Nếu lãnh đạo cấp trên biết thì mình khó ăn nói. Mặc dù lãnh đạo cấp trên có lệnh nhận người sẽ xử bắn nhưng không bảo mình dùng que sắt đâm người, lệnh xử bắn kia lãnh đạo cũng không để mình nói với phía Trung Quốc. Lãnh đạo cấp trên giờ biết tin sợ là mình sẽ bị kỷ luật vì tội làm lộ bí mật.

- Hừ, ông nói dừng là dừng ư? Đưa người về cho tôi.

Tên đội trưởng ra lệnh với chiến sĩ.

Kim Thân Thành đột nhiên ra lệnh cho La Thanh Thụ:

- Ngăn lại cho tôi.

La Thanh Thụ đã sớm muốn cho phía biên phòng Triều Tiên một trận, bây giờ có lệnh của Kim Thân Thành thì y đâu ngại gì. La Thanh Thụ lập tức dẫn lính tới muốn đoạt những người phụ nữ nhập cư trái phép từ tay lính biên phòng Triều Tiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.