Chương trước
Chương sau
Quách Duy Như xoay xoay chén rượu trong tay. Uống vài chén lúc nãy làm cho hai gò má cô rạng rỡ lên như ánh nắng chiều chẳng qua đầu óc cô lại rất tỉnh táo. Nếu cuộc đấu tranh trên tỉnh đã có kết quả, vậy bí thư Văn Thiên tìm Hứa Lập tới làm gì? Quách Duy Như thoáng cái động tâm nói.

- Hứa Lập, vậy bí thư Văn Thiên tìm cậu làm gì? Xem ra cậu lại có việc vui hả?

Chuyện mình muốn điều đi cũng không giấu được bao lâu nữa, Hứa Lập cũng không muốn giấu vì đây đâu phải chuyện gì xấu.

- Ồ, bí thư Văn Thiên tìm tôi tới là bảo tôi chuẩn bị điều lên làm chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh.

Hứa Lập nói làm ba người còn lại há hốc mồm. Nhất là Tiếu Thiên Cường càng há to miệng mãi không ngậm lại được. Hứa Lập một năm trước đã là cấp phó giám đốc sở, mặc dù mọi người là bạn nhưng mình hơn Hứa Lập gần chục tuổi nhưng vẫn là chính huyện, nếu nói trong lòng không có ghen tị là không thể nào. Mình mấy hôm trước tìm chú bảo ông hỗ trợ vận động giúp mình, dù là một chức hư cũng được, ít nhất cũng phải giải quyết đãi ngộ cấp phó giám đốc sở. Nhưng chú nói trong thời gian này trong tỉnh rất loạn, chờ thêm thời gian nữa sẽ giúp mình. Mình không giải quyết được chức cấp phó giám đốc sở vậy mà Hứa Lập đã lại chuẩn bị tiến thêm bước nữa.

Phải biết rằng chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh bình thường đều là kiêm chức phó chánh văn phòng ủy ban tỉnh, hơn nữa chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh trước đây phần lớn đều là cấp giám đốc sở. Nếu Hứa Lập đứng vững ở văn phòng Bắc Kinh, lấy được thành tích nhất định, trong tỉnh ali có bí thư Văn Thiên hỗ trợ thì vượt qua cấp phó giám đốc sở cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Đáng thương cho mình còn phấn đấu vì cấp phó giám đốc sở.

Tiếu Thiên Cường mặc dù trong lòng có chút ghen tị nhưng thấy Hứa Lập có thể tiến thêm một bước, Hứa Lập đi vừa nhanh vừa ổn, y cũng biết cả đời này mình không thể nào trở thành đối thủ của Hứa Lập được. Chẳng qua có thể làm bạn với Hứa Lập đã là may mắn của mình. Tiếu Thiên Cường bưng chén rượu lên nói với Hứa Lập.

- Chén này coi như ông anh chúc mừng sớm, chờ cậu nhận chức thì tôi bày một bàn tiễn cậu.

Hứa Lập và Tiếu Thiên Cường uống cạn một chén, Hứa Lập đột nhiên có suy nghĩ.

- Tiếu ca có hứng thú tới Vọng Giang không?

Nói xong lời này, Hứa Lập nhưng lại càng nghĩ càng cảm thấy Tiếu Thiên Cường quả thực là lựa chọn tốt nhất vào lúc này. Một phương diện Tiếu Thiên Cường đang công tác ở Sở tài chính, nếu y tới Vọng Giang thì càng có ích cho sự phát triển của Vọng Giang. Về phương diện khác nếu Tiếu Thiên Cường đến Vọng Giang làm bí thư thị ủy, như vậy Tô Quảng Nguyên căn bản không thể nào sinh ra địch ý với Tiếu Thiên Cường. Dù sao sau lưng Tiếu Thiên Cường còn có Tiếu Khắc, hai người không phải cùng một cấp bậc, ngay cả Hải Đức cũng không dám làm khó Vọng Giang nữa.

Mà Tiếu Thiên Cường đến Vọng Giang nhậm chức cũng không có khả năng ở lại đó quá lâu, sau hai ba năm quá độ thì Tiếu Thiên Cường tất nhiên sẽ được điều lên tỉnh, sau đó do Tô Quảng Nguyên tiếp nhận Vọng Giang cũng là lựa chọn tốt. Càng huống chi sau lưng Tiếu Thiên Cường còn có Tiếu Khắc, bình thường Tiếu Khắc có thể nói là ở phe thứ ba, trong cuộc đấu tranh giữa Mã Tuấn Tùng và Văn Thiên, Tiếu Khắc đều không giúp một ai cả. Nếu như có thể để Tiếu Thiên Cường tới Vọng Giang, đó là đại bản doanh của bí thư Văn Thiên, Tiếu Khắc đương nhiên sẽ nhận nhân tình này, dù là không thoáng cái ngã về phía Văn Thiên cũng ở trình độ nhất định báo đáp lại.

- Vọng Giang? Cậu nói là ..

Tiếu Thiên Cường thoáng cái hoảng sợ vì lời của Hứa Lập. Mình ở trên Sở tài chính đang tốt, mình tới một thị xã cấp huyện làm gì chứ? Chẳng qua Tiếu Thiên Cường lại nghĩ Vọng Giang cũng là được. Đừng quên bí thư thị ủy Vọng Giang còn là phó bí thư thị ủy Tùng Giang, cấp phó giám đốc sở mà mình mong muốn sẽ được giải quyết một cách dễ dàng. Hơn nữa tương lai mình muốn phát triển thì cũng phải xuống cơ sở công tác lấy kinh nghiệm. Chẳng qua việc này rất quan trọng, thậm chí có thể nói là rút giây động rừng, Tiếu Thiên Cường không chỉ đại biểu riêng cho mình, ở một mức độ nào đó còn thể hiện suy nghĩ của Tiếu Khắc. Cho nên Tiếu Thiên Cường mặc dù động tâm nhưng không có lập tức trả lời thuyết phục Hứa Lập, mà là nói:

- Cậu chờ tôi về suy nghĩ lại đã. Hai hôm nữa tôi sẽ trả lời cậu.

Hứa Lập đương nhiên cũng rõ ràng Tiếu Thiên Cường băn khoăn cái gì. Hắn gật đầu nói:

- Được, tôi chờ tin của anh nhưng anh phải nắm chắc thời gian đó. Bây giờ Vọng Giang vì có nội thất Shunin nên được coi là miếng thịt béo. Thu tài chính năm ngoái là hơn 300 triệu, thuộc top 5 trong tỉnh. Năm nay thu tài chính có khi còn tăng gấp đôi. Anh nếu thật sự tới Vọng Giang thì sẽ dễ đạt được thành tích.

- Tôi có chút lo lắng đến Vọng Giang không quen thuộc, trong lúc nhất thời không tiện triển khai công việc, cũng sợ người bên dưới có suy nghĩ.

- Cái này anh cứ yên tâm, ở Vọng Giang cái khác không dám nói chứ bộ máy tuyệt đối là đoàn kết, quyết không có tình huống đấu tranh nội bộ. Anh tới Vọng Giang thì đến lúc đó tôi sẽ mời các thường vụ trong thị xã, mọi người cùng ăn cơm, cam đoan anh sẽ coi bọn họ như bạn bè.

Cùng công tác với các thường vụ Vọng Giang lâu như vậy, Hứa Lập biết tính cách bọn họ. Tiếu Thiên Cường cũng biết Hứa Lập không nói dối mình. Mà Hứa Lập nói càng làm ba người thấy được địa vị của Hứa Lập ở Vọng Giang, càng làm mọi người rõ dù Hứa Lập rời khỏi Vọng Giang nhưng đây vẫn là địa bàn của hắn, Hứa Lập vẫn có tiếng nói quyết định ở Vọng Giang.

Tiếu Thiên Cường thầm tính toán nếu mình đi Vọng Giang cũng chỉ là cái bóng cho Hứa Lập, căn bản không thể khống chế được Vọng Giang, vậy mình còn tới Vọng Giang làm gì? Chẳng qua mình đến Vọng Giang cũng chỉ là quá độ, nhiều lắm một hai năm là rời đi. Nếu Vọng Giang đúng như lời Hứa Lập nói thì cũng không có gì cả, cũng tiện cho mình đạt thành tích.

- Được, tôi về bàn với người thân một chút rồi trả lời cậu.

Tiếu Thiên Cường suy nghĩ một chút và cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, mình không nên dễ dàng bỏ qua.

Quách Duy Như ngồi bên không biết hâm mộ Tiếu Thiên Cường tới mức nào. Mình vừa mới điều lên tỉnh nửa năm nên không tiện điều đi nữa. Mà bố mình ở Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh sắp lui, mình đến Vọng Giang ít nhất cũng phải ở đó vài năm, khi ấy bố mình lui thì ai điều mình về tỉnh chứ? Mình không thể ở lại Vọng Giang cả đời mà.

Tôn Lệ không hề có cảm giác ghen tị. Cô ở cơ quan đợi bao năm mới lên được cấp chính huyện, chức bí thư thị ủy Vọng Giang là điều cô căn bản không thể với tới được. Vậy không bằng chăm chỉ làm việc, có lẽ chờ khi Phạm Kiệt lên làm trưởng ban thì mình còn có cơ hội tăng lên.

Mọi người ăn cơm xong, Tiếu Thiên Cường lại mời mọi người đi hát, tối lại tìm sàn nhảy vui chơi. Tới gần 10h mọi người mới về nhà nghỉ. Hứa Lập lại suốt đêm về Vọng Giang. Hắn đã quyết định sẽ đi nên có chút công việc cần an bài. Hắn khó khăn lắm mới làm kinh tế Vọng Giang phát triển lên, đừng để tới mức người đi trà lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.