Văn Thiên nghe xong Hứa Lập nói nghiêm túc như vậy, y cười ha hả nói.
- Được rồi, ở đây cũng không có người ngoài, sẽ không cần giả vờ nữa, gọi tôi là đại ca đi, tôi nghe còn thấy thoải mái.
- Ôi, đại ca, sau hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh lần này có phải có biến hoá quan trọng không? Anh sẽ lên chức.
Văn Thiên gật đầu rồi lại thở dài một tiếng.
- Có biến hoá, có lên chức nhưng không phải giống như suy nghĩ ban đầu.
Hứa Lập vừa nghe liền rõ ràng ảo diệu trong này, sợ rằng lời nói của mình đã đúng. Hứa Lập cẩn thận thử dò xét.
- Bí thư Văn Đạt sẽ lui? Nói vậy chủ tịch tỉnh Mã sẽ tiếp nhận vị trí của Bí thư Văn Đạt, anh sẽ được tuyển cử làm chủ tịch tỉnh trong hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh?
Văn Thiên nghi hoặc nhíu mày nói:
- Sao cậu lại biết việc này? Chuyện này mới có kết quả sau buổi thương lượng ngày hôm qua giữa bí thư Văn Đạt, tôi và chủ tịch tỉnh Mã, chẳng lẽ tin tức thoáng cái đã truyền ra ư?
Hứa Lập lại lắc đầu nói:
- Tôi chưa nghe được tin tức gì nhưng tôi nghĩ đây mới là kết quả tốt nhất, có lợi với cả hai bên, cũng có hạn chế với hai bên. Chỉ sợ đây cũng là kết quả mà cấp trên và những người khác muốn thấy nhất.
Văn Thiên đầu tiên là sửng sốt, lập tức lại ngửa đầu ra sau ghế. Y thở dài một tiếng nói:
- Trong cuộc mê muội. Uổng cho chúng tôi đấu đá hơn nửa năm, tóc bạc đi không biết bao sợi nhưng chỉ một câu nói của cậu đã điểm ra hết vấn đề. Biết thế sớm hỏi cậu cho xong, cần gì phải để bí thư Văn Đạt làm mặt đen, tôi làm mặt đỏ đấu đá với bọn họ.
Hứa Lập cười cười không nói gì, hắn đưa cho Văn Thiên điếu thuốc.
Văn Thiên châm thuốc hít sâu một hơi mới nói.
- Bỏ đi, chẳng qua lần này Mã Tuấn Tùng cũng đã nhượng bộ một ít, chúng ta coi như là có thu hoạch. Cùng lắm đợi thêm vài năm nữa, tôi vẫn còn trẻ, đợi được mà.
Hứa Lập nghe Văn Thiên nói vậy chỉ biết Mã Tuấn Tùng nhượng bộ nhất định có liên quan tới mình nếu không Văn Thiên cũng không vội vàng tìm mình như vậy.
Quả nhiên Văn Thiên không đợi Hứa Lập nói đã hỏi.
- Sao, ở Vọng Giang hơn năm rồi, cậu có từng nghĩ sẽ rời khỏi Vọng Giang không?
- Đều nghe đại ca.
Hứa Lập biết Văn Thiên không hại mình, hắn vui vẻ để Văn Thiên tự an bài cho mình.
- Thằng ranh giảo hoạt. Vọng Giang hơn năm qua đã biến hoá rất nhiều , theo số liệu mà Tùng Giang báo cáo lên thì thu tài chính năm ngoái đã vượt 300 triệu phải không?
Hứa Lập gật đầu nói.
- 318 triệu, chẳng qua chỉ riêng công ty nội thất Shunin đã cống hiến gần 200 triệu tiền thuế, sản nghiệp liên quan tới nội thất Shunin đóng góp gần 50 ngàn cho nên Vọng Giang về cơ bản là dựa vào nội thất Shunin mà ăn cơm. Chẳng qua năm nay thị xã chúng tôi cũng cho nội thất Shunin không ít chính sách ưu đãi, ngay cả về thuế cũng có ưu đãi, tôi nghĩ năm nay theo nội thất Shunin phát triển, các ngành liên quan phát triển thì chỉ riêng nội thất Shunin và các ngành liên quan cũng sẽ đóng góp cho tài chính Vọng Giang trên 400 triệu.
Văn Thiên cười nói.
- Như vậy cậu còn có gì không hài lòng chứ? Toàn tỉnh có 19 khu vực cấp thị, thị xã cấp huyện là 20, số huyện là không hề ít nhưng Vọng Giang chỉ dựa vào một mình công ty nội thất Shunin đã chen chân vào top 5 các huyện có nguồn thu tài chính nhiều nhất tỉnh. Hơn nữa từ xu thế phát triển của nội thất Shunin thì chỉ vài năm là có thể chen vào top 3, dù có đứng thứ nhất tôi cũng không thấy ngạc nhiên.
Hứa Lập sờ sờ cằm nghĩ lại thấy cũng đúng. Vọng Giang hôm nay đã khác trước hoàn toàn, chỉ riêng số dân chúng địa phương làm việc cho nội thất Shunin đã lên đến mấy ngàn người. Theo thu nhập của những người này tăng lên thì trình độ cuộc sống của dân chúng cũng sẽ tăng lên cao. Lại nói thu tài chính mấy năm trước toàn dựa vào các ngành phi pháp, các công ty gây ô nhiễm môi trường nhưng một năm qua dưới sự cố gắng của toàn thị xã khiến Vọng Giang lọt vào top 5 toàn tỉnh, quả thật là thành tích hiếm có.
Càng huống chi tài chính có tiền, không chỉ có cam đoan tiền lương cho cán bộ công chức thị xã, hơn nữa còn có thể tiến hành xây dựng cơ bản và cải tạo toàn diện, hoàn cảnh toàn Vọng Giang cũng sẽ được tăng lên, độ hài lòng của dân chúng với đảng ủy, chính quyền cũng tăng lên. Bây giờ người ra Vọng Giang không còn xấu hổ giới thiệu mình nữa, khi ai hỏi bọn họ ở đâu họ đều tự hào nói: Tôi là người Vọng Giang. Anh không biết Vọng Giang ư? Chính là nơi có nội thất Shunin đó.
- Nếu như cậu rời khỏi Vọng Giang thì cậu có đi không? Cậu có nghĩ là tôi muốn hái đào không?
Văn Thiên nhìn chằm chằm vào Hứa Lập.
Hứa Lập ngẩn ra nói:
- Đại ca, anh nói gì vậy, ở Vọng Giang mặc dù tôi bỏ nhiều tâm huyết nhưng có gì là không nỡ chứ. Ở đây tôi không phải nói mạnh miệng, mặc kệ đại ca phái tôi đi đâu, dù là huyện Cát Sơn nghèo hàng đầu của tỉnh chỉ cần cho tôi một hai năm tôi cam đoan làm nó phát triển nhanh chóng.
Văn Thiên thấy Hứa Lập nghiêm túc như vậy, y lại nở nụ cười:
- Điều này tôi tin. Mặc kệ là Tùng Giang, Vọng Giang hay là Giang Ninh có thể có thành tích như hôm nay có thể nói đều có công lao của cậu. Tôi cũng tin cậu có năng lực này, nếu không cậu sao có danh hiệu chiêu tài đồng tử chứ?
- Đều là mấy người trêu đùa thôi, tôi không dám nhận là thật.
Hứa Lập không nghĩ danh hiệu kia của mình ngay cả Văn Thiên cũng nghe được. Nhưng trước mặt Văn Thiên, Hứa Lập đâu dám thừa nhận.
- Hứa Lập, tôi cảm thấy cậu nếu như tiếp tục tại Vọng Giang ngược lại hạn chế sự phát triển của cậu.
Văn Thiên đột nhiên nói.
Hứa Lập không biết Văn Thiên có ý gì, hắn ngồi thẳng dậy cẩn thận lắng nghe.
- Nếu như cậu ở lại Vọng Giang, mặc dù cậu bây giờ là phó bí thư thị ủy Tùng Giang, là cấp phó giám đốc sở nhưng nếu muốn tiền thêm một bước tới cấp giám đốc sở thì nếu không có thành tích đặc biệt xuất sắc, không có cơ hội đặc biệt tốt thì dù cậu phát triển Vọng Giang thật tốt, trước 30 tuổi cậu cũng đừng hy vọng lên tới cấp giám đốc sở. Mà cậu năm nay mới vừa tròn 27, cậu ở lại Vọng Giang ba năm sẽ không có chỗ tốt gì với cậu, ngược lại còn hạn chế tầm nhìn, giảm nhuệ khí của cậu. Hơn nữa cậu từ cơ sở đi lên tới bước này, kinh nghiệm nhận chức ở cơ sở đã đủ. Cậu bây giờ cần phải tích súc lực lượng, tôi đã nghĩ thay cậu hai vị trí khá thích hợp. Một là phó chánh văn phòng ủy ban tỉnh, một là chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh tỉnh.
Nghe xong Văn Thiên nói, Hứa Lập rơi vào trầm tư. Phó chánh văn phòng ủy ban tỉnh và chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh chẳng những có cấp bậc đều là giám đốc sở, hơn nữa về quyền lợi còn cao hơn so với chức bí thư thị ủy Vọng Giang của mình nhiều. Mình bây giờ mặc dù còn là phó bí thư thị ủy Tùng Giang nhưng mình nhiều lắm chỉ là cây súng cho người, người ta chỉ đâu mình sẽ phải đánh tới đó.
Ở Vọng Giang mình coi như là vua một cõi nhưng Vọng Giang chỉ có từng đó, mình có làm gì thì Vọng Giang cũng không thể lên làm thị xã cấp thị. Lại nói sau một năm phát triển, Vọng Giang đã đi vào quỹ đạo, mình dù có đi thì Vọng Giang cũng sẽ phát triển theo phương hướng này, căn bản không thể có biến hoá quá nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]