Hứa Lập cố ý lật xem người mà mình quen là Lý Ngọc Gianh và Lý Tài thì phát hiện hai người đều nợ tiền Dương Lập Thanh. Lý Ngọc Giang nợ 10 ngàn, Lý Tài nợ 8000, lãi xuất mỗi năm là 2, 3 ngàn, với chi phí một nhà sợ rằng buôn bán một năm cũng không trả được tiền lãi. Hứa Lập cảm thán nói:
- Không biết Dương Lập Thanh lấy trong thôn bao nhiêu, tạo bao nhiêu oan nghiệt, ngay cả người dân bình thường cũng không buông tha. Trách sao toàn bộ thôn Ngũ Thụ với hàng trăm hộ thiếu thốn không có một căn nhà ra hồn để ở, tiền thôn dân kiếm được đều rơi vào tay Dương Lập Thanh hết rồi còn đâu.
Điền Lập Nghiệp cũng nói:
- Lần này chúng ta đã diệt hại cho địa phương, để người dân giảm bớt gánh nặng.
Mọi người cầm CD chứng cứ đi ra ngoài nhà Dương Lập Thanh thì phát hiện ngoài sân có rất nhiều người. Tiếng súng vừa nãy đã kinh động tới người dân nhưng họ không dám tới gần mà chỉ ở bên ngoài sân xem.
Hứa Lập nói nhỏ với Điền Lập Nghiệp:
- Trưởng ban Điền, lần này muốn lặng lẽ phá án không được rồi, người dân đều nghe thấy tiếng súng sẽ báo án, cảnh sát địa phương sẽ tới ngay. Nhưng tôi nghĩ Dương Lập Thanh chỉ là một người dân bình thường thì không có khả năng làm chủ sòng bạc lớn như vậy. Nhìn sổ sách ghi lại thì huyện Cát Sơn có ít nhất mấy chục lãnh đạo liên quan, nếu như chỉ dựa vào Dương Lập Thanh tôi nghĩ người có nhược điểm ở trong tay Dương Lập Thanh đã thu thập hắn. Cho nên tôi nghĩ sau lưng Dương Lập Thanh còn có người ủng hộ hắn, người này ở Cát Sơn chắc chắn có thế lực. Nếu như vụ án này giao cho Cát Sơn xử lý thì sợ không giải quyết được.
Điền Lập Nghiệp gật đầu, hắn cũng thấy tức giận vì những gì đã làm ra Dương Lập Thanh, ngay cả người dân bình thường quanh năm làm việc vất vả mới có hơn 10 ngàn cũng không buông tha, so với thời phong kiến cũng thấy tàn nhẫn hơn, người như thế sao có thể dễ dàng tha được? Còn chỗ dựa phía sau Dương Lập Thanh thì cũng không tha được, quốc gia và nhân dân giao quyền lợi cho hắn nhưng lại làm ra hoạt động tội ác này, nếu tiếp tục giữ những người như vậy trong đội ngũ Đảng thì mình thật đại thất trách.
- Tổ trưởng Trương,
Điền Lập Nghiệp gọi Trương Hạc lên nói:
- Vụ án này giao cho tổ trọng án số 3 các cậu toàn quyền phụ trách, không được để cơ quan công an ở Cát Sơn nhúng tay, hiểu chưa?
Trương Hạc vừa nghe lập tức cam đoan nói:
- Trưởng ban Điền yên tâm, chúng tôi nhất định tra ra manh mối vụ án này.
Sau đó Trương Hạc liền gọi điện cho nhân viên tổ trọng án số 3 để họ phái ngay xe tới hiện trưởng ở Cát Sơn chở 10 nghi phạm về tỉnh tiến hành thẩm vấn.
Về phần Tiễn Tiến bị Điền Lập Nghiệp trách cũng biết lần này xong đời rồi, ngẫm nghĩ lại mấy ngày nay Tiễn Tiến thật sự hối hận. Lúc đầu biết Hứa Lập có chút bối cảnh mà không nghĩ hắn lợi hại như vậy có thể khiến Điền Lập Nghiệp không ngại cực khổ tới thôn nghèo Ngũ Thụ phối hợp với hắn bắt mình. Biết có ngày hôm nay thì mình đã không định nhằm vào Hứa Lập, nhiều lắm cũng chỉ mất chút tiền mà thôi, đâu như bây giờ mình không thể thoát thân, không xoay được người lại.
Khi tờ mờ sáng trong thôn cũng vang lên tiếng còi xe cảnh sát, toàn bộ dân trong thôn cùng ra cửa, đi ra ngoài hỏi thăm rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì. Đặc biệt là ở nhà Lý Ngọc Giang, Quách Duy và Tôn Lệ từ tối quan khi nghe tiếng súng đã sợ hãi, lúc này trưởng ban Điền đang ở trong thôn, mong hắn không xảy ra điều gì. Họ liền gọi điện cho Hứa Lập, khi Hứa Lập nói bình thường khiến hai người yên tâm ngủ không vội vàng đi ra ngoài. Sau khi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát hai người cũng chạy tới nhà Lý Tài để hỏi đến cùng nhưng không ngờ tới nhà Lý Tài lại gặp Thiệu Đức Vinh. Sau khi nghe Thiệu Đức Vinh giải thích ba người mới cùng nhau chạy tới nhà Dương Lập Thanh.
Xe cảnh sát chạy vào trong thôn rồi đi thẳng tới nhà Dương Lập Thanh, Trương Hạc đã chờ ở cửa. Trên xe cảnh sát có bốn cảnh sát sau khi xem thẻ công tác của Trương Hạc, người cầm đầu là phó đội trưởng dội cảnh sát hình sự huyện Cát Sơn Thịnh Hải Quân thực hiện nghi lễ quân nhân. Dù mọi người là cảnh sát hình sự nhưng Trương Hạc là một tổ trưởng nhưng lớn hơn hắn chỉ là phó đội trưởng. Thịnh Hải Quân không dám nói điều kiện gì với Trương Hạc mà mọi hành động đều nghe theo chỉ huy của đối phương.
Bốn gã cảnh sát đi vào Trương Hạc cũng dễ dàng hơn chút. Mặc dù Điền Lập Nghiệp nói không được cho cảnh sát Cát Sơn nhúng tay nhưng để họ đi làm công tác tư tưởng với dân chúng trong thôn, giải thích tối qua xảy ra chuyện gì để dân không khủng hoảng thì những người này có thể đảm nhiệm.
Thịnh Hải Quân ra khỏi nhà Dương Lập Thanh liền gọi điện cho trưởng phòng, dù sao ở huyện xảy ra chuyện lớn như vậy mà do người trong tỉnh phá án, công an huyện lại không biết chuyện, việc này đối với lãnh đạo, với toàn bộ hệ thống công an huyện Cát Sơn cũng không tốt. Trưởng phòng công an huyện Cát Sơn nghe Thịnh Hải Quân báo cáo tình hình phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó dặn Thịnh Hải Quân phải chấp hành theo lệnh của Trương Hạc. Còn mình thì báo cáo ngay với lãnh đạo huyện rồi nhanh chóng đi tới hiện trường.
Thịnh Hải Quân cúp điện thoại chấp hành theo lệnh Trương Hạc dẫn người đi giải thích từng nhà dân để dân trong thôn yên tâm. Tối qua cảnh sát đã bắt tội phạm, hôm nay tội phạm đã bị đưa ra công lý, giờ không còn nguy hiểm. Khi người dân nghe nói bị bắt chính là nhà Dương Lập Thanh thì người dân đều sửng sốt rồi lập tức chạy đến thôn trên mua pháo về đốt. Không tới nửa giờ sau quán bán pháo bán hết số pháo đã tồn kho mấy năm trời, sau đó cả thôn Ngũ Thụ đang yên tĩnh đều có tiếng pháo nổ ăn mừng.
Vài ngày sau đám người Hứa Lập cũng kết thúc nửa tháng nghiên cứu công việc rồi đi xe cùng với các đồng chí quay về Xuân Thành. Ban tổ chức cán bộ tỉnh mở hội nghị, khẳng định cao độ các thành viên trong đợt công tác tới cơ sở, nhưng trong hội nghị lần này không ai nhắc tới vụ án Tiễn Tiến hay Dương Lập Thanh.
Sau khi tan họp, tới tối Hứa Lập và Tiếu Thiên Cường, Quách Duy Như cùng Tôn Lệ gặp mặt nhau. Trong nửa tháng làm việc mọi người đều để lại ấn tượng tốt, mọi người cũng không muốn nhắc tới chuyện khác, trong bữa tiệc mọi người uống rượu không ít. Chỉ có Hứa Lập là tỉnh còn ba người thì bất tỉnh nhân sự, vì Hứa Lập phải đi về Vọng Giang làm việc lên sáng sớm hôm sau liền đi xe về Vọng Giang.
Trên đường đi Thôi Lâm rất vui báo tin mừng nói:
- Bí thư Hứa, mẹ tôi đã đồng ý chuyện tôi và Băng muội.
Hứa Lập có thể cảm nhận được niềm vui sướng của Thôi Lâm. Hơn 30 tuổi cuối cùng đã tìm được tình yêu của mình, muốn xây dựng gia đình. Khó trách sao Thôi Lâm vội vã báo tin mừng cho mình.
- Ừ, chuyện tốt, khi nào tổ chức đám cưới? Lúc đó tôi làm chủ hôn cho anh.
Thôi Lâm gãi đầu nói:
- Sao, sao có thể nhanh như vậy, tôi và Băng muội mới quen nhau không tới một tháng, thế nào cũng phải để một thời gian nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]