Cổ Xuân Lai biết người như Quách Duy Như thì mình không thể chọc được. Y vội vàng cung kính khẽ nắm tay Quách Duy Như rồi rút về ngay, căn bản không dám chiếm lợi nhiều vài giây.
Lúc này cửa phía sau xe cũng mở ra, Tiếu Thiên Cường kéo Lý Hân xuống xe. Lý Hân bình thường đừng nói hiệu trưởng, chính là nhìn thấy giáo viên bình thường cũng đã như chuột thấy mày, đừng nói chủ động chào hỏi mà ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Lúc này đối mặt với Cổ Xuân Lai, Lý Hân ngượng ngùng đỏ mặt cúi đầu chỉ lí nhí nói:
- Em chào thầy hiệu trưởng.
Không biết Lý Hân nói vậy Cổ Xuân Lai đã gần 50 có nghe được không.
- Hiệu trưởng Cổ, tôi là chú của Lý Hân, Lý Hân đến học là làm phiền các vị. Chúng tôi bình thường rất bận không có thời gian chăm sóc cho nó. Nhưng nghe Đổng ca nói hiệu trưởng Cổ là người chân thành, giáo viên của quý trường đều là giáo viên xuất sắc kéo về từ khắp nơi. Lý Hân học ở đây chúng tôi cũng yên tâm. Chẳng qua thằng bé này nếu có gì không đúng mời các vị phê bình, chúng tôi là phụ huynh không bao giờ ý kiến!
- Nên như vậy, đây là việc chúng tôi nên làm. Thành tích học bình thường của Lý Hân rất tốt chỉ là có chút khép mình, nội hướng, chúng tôi sẽ từng bước tăng lên phương diện này của em Lý Hân.
Cổ Xuân Lai mặc dù không biết Lý Hân học lớp nào, biểu hiện bình thường ra sao nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2538451/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.