Hứa Lập nhớ lại chuyện cũ không khỏi cảm thấy ngọt ngào nhưng nghĩ tới sự thật đau khổ bây giờ, hắn không biết nên đối mặt với Lữ Tĩnh như thế nào.
Mãi tới khi Lý Tân chạy tới gõ cửa toilet, Hứa Lập mới đành phải thu tâm trạng lại mở cửa. Lý Tân đầu đầy mồ hôi nói:
- Túc tử, ông làm gì ở trong đó vậy, ra mau.
- Sao vậy?
Hứa Lập hơi giật mình khi nhìn bộ dạng của Lý Tân, hắn còn tưởng xảy ra chuyện gì.
- Tiểu Huệ nhất định đòi đi bộ, tôi khuyên không được, ông mau đi khuyên cô ấy giúp tôi.
Hứa Lập cố gượng cười nói.
- Được rồi, tôi còn tưởng chuyện gì lớn nữa. Tiểu Huệ giờ đi dạo cũng là một cách tập luyện, có vấn đề gì đâu.
Mặc dù Hứa Lập nói thế nhưng hắn vẫn bị Lý Tân kéo ra khỏi nhà. Lúc này Tiểu Huệ đang được Lữ Tĩnh dìu đi bộ trong vườn.
- Ông nói trời lạnh như thế này mà Tiểu Huệ cứ đòi ra ngoài là sao.
Lý Tân vừa nói nhưng lại phát hiện Hứa Lập nhìn chằm chằm vào Vương Huệ và Lữ Tĩnh, đối phương căn bản không nghe mình nói gì.
Hứa Lập nhìn Lữ Tĩnh như một nàng tiên dìu Tiểu Huệ, hắn không khỏi nhớ lại cảnh Lữ Tĩnh mang thai năm nào. Đặc biệt là mùa đông khi ánh mặt trời chiếu xuống càng làm cô đẹp hơn. nụ cười của Lữ Tĩnh lúc này làm Hứa Lập nhớ cảnh ăn nào.
Lữ Tĩnh cũng như phát hiện có người nhìn mình. Cô quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2538372/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.