Thiên Nguyệt nhìn máy vi tính, đàn piano mới tinh không biết cao hứng tới thế nào. Bàn tay trắng nõn của cô bé vuốt lên trên đàn piano. Một người đang chỉnh đàn ngồi bên nhìn bàn tay Thiên Nguyệt, y thở dài nói:
- Cô bé, đàn piano này là mua cho em. Em nhất định phải cố gắng đó. Bàn tay của em được sinh ra cho đàn piano, em tuyệt đối không được phụ ưu đãi mà ông trời ban cho em.
Thiên Nguyệt không bao giờ cảm ơn ông trời, cô bé càng cảm ơn Hứa Lập hơn. Thiên Nguyệt có được như hôm nay dều là do Hứa Lập cho cô, Hứa Lập là ông trời của cô. Cô bé chơi đàn piano cũng là vì để cho Hứa Lập nghe.
Một người chỉnh đàn, một người thì lắp máy vi tính. Thiên Nguyệt lúc thì nhìn đàn piano, lúc chạy sang bên xem chiếc máy vi tính, cô bé rất thích thú.
Hứa Lập lại cùng Lâm Thường Thanh ra phòng khách ngồi chơi. Nhìn mặt Lâm Thường Thanh đỏ lên vì lạnh, Hứa Lập có chút áy náy:
- Xin lỗi, tết mà còn làm phiền anh phải tới đây.
- Bí thư Hứa, anh khách khí quá tồi, anh không tìm tôi chính là không coi tôi làm bạn.
Với vị phó bí thư thị ủy, thường vụ thị ủy trẻ tuổi của đất Tùng Giang này, Lâm Thường Thanh chưa bao giờ dám xem thường. Càng huống chi quan hệ giữa Hứa Lập và Lý Tân ở đó. Lý Tân không ngừng dặn Lâm Thường Thanh là nhất định phải nghe lời Hứa Lập, dù là Hứa Lập muốn bán của công ty Huệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2538344/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.