Tô Thiên Nguyệt nghe Hứa Lập nói liền đắc ý gật đầu. Mặc dù nó vẫnkhông hay nở nụ cười nhưng người ta đã thấy chuyển biến rất nhiều củanó. Ít nhất nó đã giống một đứa bé bình thường chứ không còn tự giammình nữa.
Nhưng Hiểu An ở bên lại cúi đầu ra vẻ không vui. Lưu Hồng Đào vội vàng nói:
- Hiểu An, cháu dù ra nước ngoài cũng có thể thường xuyên về thăm Hứaca ca và Tô tỷ mà, còn phải thường xuyên về thăm ông nội nữa, nếu khôngông nhớ cháu đến ốm đó.
Nói xong Lưu Hồng Đào còn ra vẻ đau lòng.
Hiểu An ôm cổ Lưu Hồng Đào, nó gật đầu.
Lúc này vợ Lưu Hồng Đào đang nấu ăn trong nhà cũng đi ra chào Hứa Lập.
- Đồ ăn đã xong, mời cậu và lão Lưu vào ngồi nói chuyện lúc là được ăn ngay.
Nói xong bà lại vào bếp dọn mâm.
Hứa Lập và Lưu Hồng Đào ôm hai đứa bé tiến vào. Hứa Lập mang quà chohai đứa. Hắn đưa cho Tô Thiên Nguyệt một con chó bông cao gần bằng côbé, lông màu vàng dài tới vài phân. Tô Thiên Nguyệt ôm con chó cao hứngkhông ngừng vuốt ve, có khi lại nghịch cặp mắt to của nó.
Màquà của Hiểu An lại là chiếc ô tô điều khiển từ xa. Lưu Hiểu An cầm lấyvà được ông nội giúp mở hộp, lắp pin rồi điều khiển xe chạy quanh nhà.
Hai đứa bé có trò chơi nên rất vui. Hứa Lập và Lưu Hồng Đào ngồi chỗ nhìn cũng vui theo. Lưu Hồng Đào nói:
- Hai đứa bé này rất nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2538262/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.