Hứa Lập nhìn báo công công việc mấy năm nhưng khi phân tích cũng chỉ tìm được một điểm khả quan. Vọng Giang không tài nguyên du lịch tốt như nội thành Tùng Giang, cũng không có tài nguyên khoáng sản tốt như Giang Ninh, nó chỉ có một ưu thế chính là giao thông, nhưng đây chỉ coi là hoàn cảnh mềm chứ căn bản không thể gia tăng nguồn thu tài chính của thị xã.
- Ôi.
Hứa Lập thở dài, khép báo cáo để lại trên bàn, dựa người vào phía sau ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn muốn nghĩ xem mình có bỏ qua thứ gì đó không?
Cửa văn phòng lúc này mở, Từ Cương cầm một văn kiện đi vào phòng:
- Thị trưởng Hứa, cục Lâm nghiệp và cục Phòng cháy liên hợp gửi văn bản tới xin chỉ thị, hy vọng chính quyền thị xã ra công văn yêu cầu tại mỗi xã, thi trấn đều thành lập đội phòng cháy.
Hứa Lập vuốt hai mắt rồi ngồi dậy, cầm văn kiện Từ Cương đưa, nói:
- Lâm nghiệp không phải là do phó thị trưởng Ngũ chịu trách nhiệm sao? Phòng cháy là phó thị trưởng Vương chịu trách nhiệm, xin chỉ thị như này sao lại trực tiếp tới chỗ tôi? Trong vài ngày này tôi đã phát hiện mình như sắp thành ngôi sao rồi, mỗi ngày đều phải ký tên. Nói với toàn bộ các cục trong thị xã, lần sau công việc nhỏ trực tiếp báo với phó thị trưởng chịu trách nhiệm, có gì quan trọng trước tiên cũng phải báo cho phó thị trưởng, chờ họ có ý kiến mới báo lại với tôi. Nếu không như thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2538232/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.