Hồ Khai Thái càng nghĩ càng cảm thấy tự trách, mình đã tự phá quy củ nhưng các huynh đệ không ai đi ngược với lệnh của mình. Nếu hôm nay Từ Thế Tích không lên tiếng thì mình thậm chí còn tưởng các huynh đệ sống sung sướng đã sớm quên thôn quê nghèo khó này, ai ngờ bọn họ trước khi chết vẫn nhớ quê hương.
Từ Thế Tích nhìn Hồ Khai Thái rơi nước mắt, y cúi đầu nói.
- Vâng, các vị thúc gia này đều đã đi, thế hệ trước bây giờ chỉ còn có Lý Hoài Sơn gia gia nhưng ông cũng đã 95 tuổi, bây giờ vẫn ở trong bệnh viện chữa trị, mỗi ngày đều phải thở ô xi.
Từ Thế Tích đang vui mừng vì nguyện vọng của mọi người đã có hy vọng đạt được.
- Ôi, đều trách tôi nhìn không chuẩn liên lụy các huynh đệ phải ở ngoài vài chục năm. Về đi, về đi, chỉ cần muốn về là tôi hoan nghênh, thôn Hồ gia là quê của mọi người.
Tất cả mọi việc đều diễn ra trước mặt Hứa Lập. Hắn rất cảm động vì tình nghĩa giữa các huynh đệ Hồ Khai Thái. Năm đó số đội ngũ chống Nhật trên toàn Trung Quốc là rất lớn, nhưng hầu hết trong số đó đã sớm biến mất trong dòng chảy thời gian. Hôm nay nếu không phải mình tận mắt chứng kiến thì mình sao biết ở sườn núi sau thôn Hồ gia lại chôn mấy trăm liệt sĩ. Hơn nữa không lâu sau đó ở nơi đây sẽ có thêm nhiều ngôn mộ vô danh đều là các vị tướng quân. Có lẽ năm nay tuyết rơi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2538207/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.