Hồ Khai Thái nghe Hứa Lập nhắc tới bệnh dịch hạch gần trăm năm trước, ông khẽ gật đầu. Trận dịch đó tuy ông không tự mình trải qua nhưng bố mẹ ông thiếu chút nữa mất mạng trong trận dịch này. Sau đó mỗi lần nhắc lại bố mẹ ông đều thấy chua xót. Ông nôi, Nhị thúc và sáu người bà con đều mất mạng trong trận đại dịch đó. Cả nhà ông cũng từ đó mới chuyển vào trong rừng ở để tránh ôn dịch.
- Dịch Sars lần này còn lây lan nhanh hơn, càng nguy hiểm hơn dịch hạch năm đó. Hơn nữa bây giờ còn chưa có thuốc đặc trị Sars. Nếu không có chính phủ ra mặt phối hợp động viên nhân dân toàn quốc cùng chống Sars thì sợ số người chết vượt xa con số năm nào. Lão gia tử, mặc dù bây giờ còn không thể chứng minh Hồ Ngọc Bảo có nhiễm Sars hay không, nhưng ngài chẳng lẽ muốn lấy tính mạng của hơn ngàn thôn dân ra đánh cược sao?
- Thật sự nghiêm trọng như vậy ư?
Hồ Khai Thái nghĩ Hứa Lập là một thị trưởng chắc sẽ không nói quá về dịch bệnh để lừa mình.
- Đương nhiên là thật! Hơn nữa chúng tôi cũng không phải muốn bắt Hồ Ngọc Bảo, chúng tôi chỉ muốn tiến hành cách ly một thời gian và quan sát xem có nhiễm Sars hay không? Nếu không bị lây bệnh thì chúng tôi lập tức lập tức thả người! Lão gia tử nếu không tin có thể cho người theo chúng tôi tận mắt thấy Hồ Ngọc Bảo được đưa vào khu cách ly. Chẳng qua lão gia tử tại sao nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2538191/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.