Tô Khoan nghe Trịnh Quân Ba nói không tức mà còn cười.
- Ha ha, mày không ngờ tới phải không. Ngô Mính là vợ tao, cô ấy đã chết, tao cũng phải đi theo để gặp cô ấy. Mày còn có gì để uy hiếp tao chứ?
Tô Khoan nói xong liều mạng giãy thoát khỏi hai tên đang khống chế mình, hắn lao đầu vào bức tường đối diện.
Hai tên kia vội vàng nâng Tô Khoan dậy nhưng phát hiện hắn đã sắp chết. Trịnh Quân Ba đi lên nhìn Tô Khoan và cười lạnh nói:
- Vợ chồng mày nghĩ rằng đã chết là tao không có biện pháp gì với bọn mày sao? Bọn mày quá ngây thơ. Bọn mày còn có bố mẹ, bọn mày nợ tao, tao sẽ đòi lại từ bọn họ. Hơn nữa tao cũng nghe nói mày có con gái bảy tám tuổi, vài năm nữa là lớn. Bọn mày yên tâm, tao sẽ chăm sóc tốt cho nó. Ôi, có lẽ vài năm nữa tao còn phải tới đốt tiền vàng thắp hương cho bố mẹ vợ là bọn mày đó.
- Mày, mày …
Tô Khoan chỉ còn một hơi giờ nghe Trịnh Quân Ba nói vậy, y càng gần cái chết hơn.
Trịnh Quân Ba lần này không chơi được gái mà còn bị thương, hắn tức giận vung tay lên nói.
- Xử lý hai người bọn nó cho tao, đồng thời phái người điều tra địa chỉ bà con họ hàng của chúng, nhất định phải tìm ra bố mẹ và con gái chúng cho tao. Hừ, bọn mày tưởng chết là xong việc ư? Tao sẽ cho bọn mày chết cũng không được yên thân, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2538151/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.