- Đây là lời thật lòng của chị?
Hứa Lập thấy Kế Xuân Mai lại đổi ý, hắn vội vàng hỏi.
Kế Xuân Mai không nhám nhìn hắn, cô cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Phải.
- Tại sao? Chẳng lẽ chị không hy vọng Bảo Bảo có cả bố lẫn mẹ thương yêu mình sao?
Hứa Lập có chút kích động lớn tiếng nói.
- Tôi hy vọng nhưng đây là điều không thể, chúng ta không thể. Tôi xin anh, anh đã có Phạm Ngọc Hoa thì đừng tìm tôi và Bảo Bảo nữa. Nếu chuyện truyền ra sẽ không có lợi cho sự nghiệp của anh, không công bằng với Phạm Ngọc Hoa. Mà tôi cũng không muốn bị người mắng là kẻ cướp chồng, cũng không muốn Bảo Bảo bị người mắng là con hoang. Hai năm qua vẫn nói với người khác Bảo Bảo là con do mình thụ tinh nhân tạo có được, mọi người đã dần dần tiếp nhận rồi, anh đừng làm phiền tôi và Bảo Bảo nữa có được không?
Kế Xuân Mai như bị Hứa Lập chọc giận, cô cũng to tiếng phản bác.
- Không, tôi có thể nói với chị, Bảo Bảo là con trai tôi, tôi nhất định chăm lo cho nó, điểm này chị không thể thay đổi.
- Nhưng anh có nghĩ cho tôi và con không? Anh nếu không thể cho chúng tôi một gia đình đầy đủ thì anh nói như vậy có nghĩa lý gì? Anh chỉ biết hại tất cả mà thôi.
Hứa Lập ngây người. Đúng, mình có thể bỏ Phạm Ngọc Hoa sao? Ký ức ngọt ngào cùng với Phạm Ngọc Hoa tràn vào trong đầu Hứa Lập, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2538129/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.