Chẳng qua Kế Xuân Mai vẫn đánh giá thấp quyết tâm của Hứa Lập. Kế Xuân Mai vừa chơi với con vừa chú ý tới Hứa Lập, nhưng co phát hiện đã hơn 12h mà Hứa Lập ngoài xuống xe hút thuốc thì không đi nửa bước, thậm chí cơm trưa cũng không ăn. Kế Xuân Mai có chút đau lòng khi thấy hắn như vậy.
Nhưng cô lại nghĩ nếu mình xuống gặp hắn thì chuyện sau này sẽ như thế nào, Kế Xuân Mai cắn môi nhẫn nhịn không nhìn xuống lầu nữa. Nhưng cô nằm trên giường với con, nghe tiếng thở của con, Kế Xuân Mai lại không nhịn được, cô lại chạy ra cửa sổ thì thấy Hứa Lập vẫn ở đó.
Kế mẫu cũng phát hiện ra sự khác lạ của Kế Xuân Mai, bà ở bên hỏi.
- Con sao vậy? Sao cứ nhìn mãi ra ngoài thế?
- Không, không có gì ạ?
Kế Xuân Mai về lại giường cố buộc mình quên người kia, cứ để hắn chờ đi, tới tối hắn nhất định sẽ phải đi.
Bây giờ đang là mùa hè nên trời sáng rất lâu, chẳng qua mặt trời cuối cùng cũng có lúc lặn. Theo màn đêm buông xuống, đường xá bên ngoài lại trở nên náo nhiệt, người dân đều ra ngoài đi dạo. Kế mẫu lúc này cũng gọi Kế Xuân Mai bảo muốn như thường ngày mang đứa bé xuống lầu chơi. Nhưng Kế Xuân Mai lại lắc đầu nói:
- Mẹ, hôm nay con hơi mệt.
Kế mẫu không nghi ngờ gì.
- Ừ, con mệt thì uống thuốc vào. lần trước chỉ bị cảm mà thiếu chút nữa lấy mạng con rồi đấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2538123/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.