- Lão Chung, trả súng lại cho bọn họ, vừa nãy chỉ là hiểu lầm.
Hứa Lập nói với Chung Đắc Lực đứng trong bốn người.
Chung Đắc Lực nghe Hứa Lập đã nói vậy, y cười nói:
- Vâng, thị trưởng Hứa.
Nói xong y giao trả súng cho đám người Củng Quân. Củng Quân mặc dù hận nghiến răng nghiến lợi nhưng ai bảo mình không bằng người ta. Ở tình huống đã rút súng mà súng còn bị người ta đoạt lấy, người ta chỉ đánh vài đòn đã đánh ngã phía mình, cho nên Củng Quân mặc dù tức tối nhưng trong lòng vẫn phục đối phương.
- Thị trưởng Hứa, nhiệm vụ anh giao cho chúng tôi, chúng tôi đã hoàn thành. Những người này chính là chuẩn bị mang theo hai đứa bé bỏ trốn bị chúng tôi chặn ở đây, không ngờ lại bị mấy đồng chí này hiểu lầm.
Chung Đắc Lực giải thích.
Triệu Quốc Khánh lúc này mới chú ý phía sau Chung Đắc Lực còn có năm sáu người phần lớn đều mặc đồ bảo vệ mỏ, ở một bên còn có hai đứa bé khoảng 10 tuổi.
- Thị trưởng Hứa, hai đứa bé này sao có ở đây?
Hứa Lập cũng rất khó hiểu.
- Tình hình bây giờ còn chưa rõ, chẳng qua nhất định là một trong hai đứa bé này.
Triệu Quốc Khánh lại đi tới bên cạnh mấy tên bị đánh ngã nằm trên mặt đất, hắn thuận tay kéo một người mặc đồ thể thao duy nhất trong số đó lên, không ngờ đó lại là người quen.
- Ồ, đây không phải là rắn hổ mang Hác Chí Vĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2538071/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.