- Đúng.
Lý Tân nghe thấy Hứa Lập muốn giúp đám bộ đội xuất ngũ, y lập tức vỗ bàn nói:
- Chúng ta nói như thế nào cũng không phải sinh viên nghèo năm đó, các vị đang ngồi đều có trăm triệu tài sản. Mặc dù chúng ta không thể ra tiền tuyến như Nhị tử nhưng chúng ta vẫn có thể làm chút gì đó cho bọn họ.
Hạng Long cũng nói:
- Không sai, chỉ cần chúng tôi có thể giúp thì Nhị tử cứ nói, chúng tôi quyết không nói hai lời.
Tôn Cực và Vu Lượng mặc dù không nói nhưng đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Vương Huệ và Tề Lộ Oánh đã sớm cảm động, hai cô đỏ mắt nói.
- Nhất định phải giúp đỡ các chiến sĩ, nếu không vừa nghĩ tới bọn họ là em không ngủ ngon được.
Nhị tử nhìn các huynh đệ, y thở dài một tiếng.
- Các ông thật là có lòng, mặc dù trong quân cũng đã nỗ lực rất nhiều giúp đỡ các chiến hữu bị thương và hy sinh, hy vọng bọn họ không nên vừa chảy máu vừa rơi lệ nhưng năng lực của quân đội vẫn có hạn. Chiến hữu hy sinh là thảm nhất, bố mẹ đưa bọn họ vào quân đội, cuối cùng chỉ có thể lĩnh hộp tro và chút tiền trợ cấp, căn bản không đủ để nuôi sống bọn họ lúc cuối đời. Mà chiến hữu bị thương và chiến hữu xuất ngũ bình thường thì trừ số ít có thể ở lại trung đội Sồ Ưng làm huấn luyện viên ra, số còn lại chỉ có thể nhận một khoản tiền không lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2537841/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.