Chương trước
Chương sau
Trương Văn Đạt tới văn phòng ngồi xuống, Uông Thanh và Phương Hoài Viễn cũng chạy tới. Uông Thanh và Trương Văn Đạt có giao tình lâu năm, bạn bè lâu năm, đồng nghiệp lâu năm, nếu không Trương Văn Đạt cũng không để Uông Thanh ngồi ở vị trí này cho đến hôm nay. Dù bây giờ là quan hệ cấp trên cấp dưới nhưng bình thường nói chuyện rất thoải mái. Trương Văn Đạt lấy bình trà ngon, bảo thư ký pha trà mời hai người uống. Uông Thanh ngồi ở salon nói:

- Bí thư Trương, hôm nay vội vã tìm tôi có chuyện gì quan trọng vậy?

Phương Hoài Viễn lúc này chỉ ngồi nghe, ở đây không tới lượt hắn mở miệng.

Trương Văn Đạt nhìn thoáng qua Phương Hoài Viễn rồi mới quay đầu nói:

- Lão Uông, hôm nay tôi có việc muốn chứng thực với Phương Hoài Viễn, mời cậu tới là hy vọng cậu có thể làm chứng.

- Chuyện gì mà quan trọng vậy, sáng sớm đã gọi chúng tôi tới?

Uông Thanh tới giờ vẫn chưa hiểu, không biết rốt cục xảy ra chuyện gì.

- Ủy ban kỷ luật tỉnh các người phá án, trực tiếp bắt một đồng chí phó chủ tịch xã, hơn nữa trong quá trình thẩm vấn có tồn tại vấn đề vi phạm pháp luật, bí thư thị ủy ở nơi đó đã báo cáo điều này với tôi.

Sắc mặt Trương Văn Đạt không tốt nói.

Phương Hoài Viễn nghe Trương Văn Đạt nói mà mặt trắng bệch lại, chuyện Trương Văn Đạt nói nhất định là chuyện Hứa Lập ở huyện Giang Ninh. Dù hắn lo lắng nhưng không sợ hãi, mọi việc mình làm đều theo trình tự, thư khiếu nại cũng có. Quy trình thẩm vấn mình không liên quan, đó là sai lầm của nhân viên phía dưới khi phá án, chỉ có thể nói họ sốt ruột phá án, mọi chuyện không liên quan tới mình.

Uông Thanh nghe được vậy cũng ngạc nhiên, sửng sốt một lúc rồi nói:

- Ủy ban kỷ luật tỉnh chúng tôi trực tiếp điều ta một cán bộ phó chủ tịch xã? Không có chuyện này, nếu phá án như vậy thì mọi người trong ủy ban kỷ luật tỉnh chúng tôi mệt chết ư. Huống chi còn có ủy ban kỷ luật hai cấp thị xã, huyện, họ đang làm gì?

Trương Văn Đạt cười lạnh rồi nói:

- Vậy cậu hỏi phó chủ nhiệm Phương xem rốt cục có chuyện gì xảy ra.

Uông Thanh quay đầu nhìn Phương Hoài Viễn, Phương Hoài Viễn giải thích nói:

- Chủ nhiệm Uông, chuyện là như thế này, tôi nhận được tin báo nói các bộ lãnh đạo huyện Giang Ninh trong việc thu hút đầu tư có nhận hối lộ. Theo trình tự thì là do ủy ban kỷ luật thị xã Tùng Gianh chịu trách nhiệm, nhưng người báo tin lại nói toàn bộ lãnh đạo huyện Giang Ninh đều liên quan, thậm chí cũng có một bộ phận lãnh đạo thị xã Tùng Giang tham dự trong đó. Để phá vụ án lần này được tốt, vì không làm oan một người tốt, cũng không tha một người xấu nên tôi mới phái một tổ điều tra trực tiếp tới huyện Giang Ninh tiến hành điều tra lấy chứng cớ. Nhưng không nghi can chính là phó chủ tịch xã Nhị Đạo Hứa Lập không phối hợp, khiến vụ án lâm vào bế tắc.

- Không phối hợp? Người ta không có vi phạm, hắn phải phối hợp như thế nào với cậu? Chẳng nhẽ nói theo các người thì mới gọi là phối hợp?

Trương Văn Đạt nghe Phương Hoài Viễn nói xạo, vỗ bàn nói:

- Hơn nữa trong quá trình phá án, các người thẩm vấn Hứa Lập hơn bốn mươi tiếng, không cho nghỉ ngơi, không cho ăn cơm, không cho nước uống, đây cũng là phá án theo trình tự bình thường? Vì vậy hơn một ngàn quần chúng xông vào, cậu cũng không báo lên trên là sao? Mọi thứ thành ra như vậy mà cậu đều gọi là cục diện bế tắc?

Uông Thanh thấy Trương Văn Đạt thực sự tức giận, liền khuyên:

- Bí thư Trương ngài bớt giận, Hoài Viễn sốt ruột phá án chứ không có ý làm chuyện xấu.

Uông Thanh nói xong trừng mắt nhìn Phương Hoài Viễn, dù thế nào Phương Hoài Viễn cũng là thủ hạ của mình. Hơn nữa Phương Hoài Viễn mới có hơn bốn mươi tuổi đã làm phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh thì đương nhiên cũng có ô dù, dù thế nào mình cũng phải nói giúp hắn:

- Tiểu Phương, cậu còn không nhanh thừa nhận sai lầm, sau này phải chú ý.

Phương Hoài Viễn cũng hiểu tình thế trước mắt, dù mình cũng có chỗ dựa, sau lưng có thể làm vài chuyện nhỏ nhưng trước mặt Trương Văn Đạt mình cũng không dám chống đối thẳng. Dù sao lần này mình cũng nóng vội, lại không có chứng cứ trực tiếp, hắn cúi đầu tiến lên nói:

- Bí thư Trương, tôi nhất định nhớ kỹ lời ngài chỉ dạy, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn.

- Uh.

Trương Văn Đạt biết rõ bối cảnh của Phương Hoài Viễn, hắn đã nhận sai thì mình cũng không lên nói gì nữa, mình cũng không bắt được điểm yếu của Phương Hoài Viễn rồi túm chặt không tha. Hơn nữa vì một phó chủ tịch xã thì mình sao có thể ra mặt, như này cũng là do nể mặt Văn Thiên mà thôi.

- Chuyện ở Giang Ninh các người rốt cục có điều tra ra vấn đề gì không? Nếu có chứng cớ thì nhanh lập án, nhưng nếu không có thì nhanh gọi tổ điều tra trở về cho tôi. Kinh tế địa phương mới có chút khởi sắc giờ lại lâm vào cảnh này, nhà đầu tư thì muốn rút lui, cũng may chính quyền địa phương các cấp khuyên nhủ nên hậu quả không nghiêm trọng. Ủy ban kỷ luật điều tra người vi phạm pháp luật là chức trách, nhưng phát triển kinh tế cũng là một trong những trách nhiệm của các ngườii. Các vị khi làm việc cần phải chú ý không ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế địa phương, quyết không thể nghe gió lại coi là bão, phải có chính kiến của mình, phá án cũng cần chú ý phương pháp, chú ý sách lược, không thể ngang ngạnh ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế địa phương. Mọi việc phải chú ý chứng cứ, không có chứng cứ xác thực thì không nên tùy tiện bắt người, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.

Trương Văn Đạt nghiêm túc nói.

Uông Thanh nghe xong liên tục gật đầu nói:

- Bí thư Trương dạy rất phải, ủy ban kỷ luật chúng tôi sau này nhất định phải chú ý vấn đề này, toàn lực bảo vệ sự phát triển kinh tế, xã hội của tỉnh.

Mọi chuyện cho đến bây giờ, Phương Hoài Viễn cũng không dám giở trò với Văn Thiên nữa. Y cũng rõ địa vị của Văn Thiên trong lòng bí thư Trương, giờ hắn cũng không dám cạnh tranh với Văn Thiên nữa. Hơn nữa vị trí của mình không biết có đứng vững hay không, Phương Hoài Viễn lập tức nói:

- Bí thư Trương, sau khi tôi trở về sẽ lập tức điều tra chuyện ở Giang Ninh, nhất định trong thời gian ngắn nhất có câu trả lời thuyết phục với ngài.

Trương Văn Đạt cũng biết chịu trách nhiệm chính lần này là Phương Hoài Viễn nhưng chuyện này không lớn, đến bây giờ cũng chỉ là liên lụy tới một phó chủ tịch xã mà thôi, ảnh hưởng cũng không lớn. Mặt khác, Phương Hoài Viễn cũng có chút năng lực, tại trung ương cũng có chút quan hệ, không thể vì việc này mà mình trở mặt với thế lực sau lưng Phương Hoài Viễn. Chẳng qua điều cần nói vẫn phải nói, coi như là cảnh cáo Phương Hoài Viễn.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.