Nhìn vẻ tươi cười trên mặt Hứa Lập, Thôi Vạn Khuê ở bên nghiêm túc nói:
- Hứa Lập, tôi hy vọng cậu có thể nghiêm túc một chút, chúng tôi đây là đại biểu tổ chức tìm cậu nói chuyện, cậu không nên nói sang chuyện khác, mời cậu giải thích một chút về số tiền trong ngân hàng của mình.
- Tài khoản ngân hàng?
Hứa Lập tay run run cầm bản kê tài chính ngân hàng ra, hắn nói:
- Anh nói là mấy bản kê tài khoản này? trong này có quan hệ gì với việc thu hút đầu tư công ty Huệ Tân của tôi?
Thang Tùng Minh lúc này cũng dần dần nghiêm túc lại, dù sao đã nói đến điểm quan trọng nhất.
- Tiểu Hứa, tôi nghĩ cậu mới tham gia công tác ba tháng, cậu sợ là còn không kiếm được nhiều tiền đến thế. Bố mẹ cậu mặc dù là công chức nhưng dù tính từ lúc bọn họ tham gia công tác, không ăn không uống chỉ sợ cũng không kiếm được hai triệu. Cậu có thể giải thích cho chúng tôi về lai lịch của số tiền này?
- Trưởng phòng Thang, tôi có thể đưa ra ý kiến với tổ điều tra các vị không?
Thang Tùng Minh không nghĩ tới đến lúc này mà Hứa Lập còn có tâm trạng để đưa ra ý kiến với mình. Y cũng muốn xem Hứa Lập định giở trò gì nên gật đầu nói:
- Có thể, có ý kiến thì cậu cứ nói.
Thấy Thang Tùng Minh gật đầu, Hứa Lập mới nói tiếp:
- Tổ điều tra các vị khi điều tra có thể cẩn thận thêm một chút, dụng tâm thêm một chút không? Anh nói các anh chỉ lấy được bản kê tài khoản ngân hàng thì có thể chứng minh được gì? Việc chi tiêu tiền của các tài khoản này ở đâu, sao không kê ra? Khoản tiền này được gửi vào tài khoản từ lúc nào, các anh chẳng lẽ cũng không điều tra ư? Nếu các anh đã điều tra rõ ràng thì có lẽ chúng ta không cần lãng phí thời gian của nhau ở đây rồi.
Thang Tùng Minh nhíu mày nói:
- Hứa Lập, cậu đây là ó ý gì?
- Rất đơn giản, các tài khoản này đều được mở từ hơn hai năm trước, mà tiền cũng được gửi vào khi tài khoản mở, lúc ấy tôi đang đi học ở đại học Bắc Kinh. Anh sẽ không cho rằng khi đó có người hối lộ tôi đó chứ?
- Hai năm trước?
Mặt Thang Tùng Minh thoáng cái xanh đen, tổ số 2 đúng là do Tiểu Vương dẫn đội tới ngân hàng điều tra, nhưng y cầm về chỉ là bản sao kê tài khoản chứ không nhắc đến vấn đề thời gian.
- Tiểu Lý, cậu gọi Tiểu Vương lại đây.
Lát sau Tiểu Vương tiến vào, y vừa nhìn thấy Hứa Lập đã như con gà chọi thấy đối thủ, y ưỡn ngực trừng mắt nhìn Hứa Lập.
Hứa Lập coi như không phát hiện, cứ tiếp tục rót trà uống nước, căn bản không thèm để ý tới đối phương.
Thang Tùng Minh lấy tay chỉ vào tập sao kê tài khoản ngân hàng.
- Tiểu Vương, cậu lúc ấy tới ngân hàng điều tra chẳng lẽ không xem chi tiết về tài khoản? Tiền trong tài khoản được gửi vào từ lúc nào?
Tiểu Vương nghe vậy vội vàng nói:
- Tiền này đương nhiên là do nhà đầu tư hối lộ hắn, còn cần phải xem sao?
- Cậu rốt cuộc đã xem hay chưa?
Thang Tùng Minh nghiêm mặt hỏi.
Tiểu Vương thấy Thang Tùng Minh tức giận, y không khỏi cúi đầu nhỏ giọng nói.
- Tôi, tôi không chú ý, dù sao chính là hắn nhận hối lộ, quyết không sai được.
- Cậu ….
Thang Tùng Minh rất tức giận, nhân viên của Ủy ban kỷ luật tỉnh phá án sợ nhất chính là làm theo cảm tính, như vậy chẳng những sẽ tạo thành án oan, càng có thể bỏ lọt phần tử phạm tội giỏi ngụy trang. Thang Tùng Minh làm ở Ủy ban kỷ luật tỉnh nhiều năm như vậy, mặc dù được gọi là Bao Công nhưng y chú ý nhất chính là chứng cớ. Chỉ cần nắm được chứng cứ thì dù là ông trời có tới y cũng không nể mặt. Còn ngược lại nếu như không có chứng cớ, hắn cũng quyết vu oan người tốt.
- Cậu cút ra ngoài cho tôi.
Thang Tùng Minh cuối cùng đã tức giận. Y thầm nghĩ điều cháu ngoại tới làm việc dưới tay của mình rốt cuộc có phải là sai lầm của mình không?
- Trưởng phòng Thang, anh đừng gấp, Tiểu Vương còn trẻ nên khi làm việc khó tránh khỏi mắc sai lầm. Tôi tin cậu ta sẽ nhớ kỹ bài học lần này, sau này sẽ sửa chữa.
Vừa nói Thôi Vạn Khuê còn dùng mắt ra hiệu cho Tiểu Vương, bảo đối phương mau rời đi đừng ở lại đây khiến Thang Tùng Minh tức thêm.
Thang Tùng Minh vuốt vuốt huyệt thái dương, y gật đầu nói.
- Được, anh dẫn Tiểu Lý và thêm vài người nữa chia nhau tới các ngân hàng điều tra, mau chóng mang kết quả về cho tôi.
Thôi Vạn Khuê và mấy người Tiểu Vương đi ra, trong phòng chỉ còn lại Thang Tùng Minh và Hứa Lập.
- Trưởng phòng Thang, uống chén nước cho hạ hỏa, con người có ai không mắc sai lầm chứ, chỉ cần không liên quan tới vấn đề trắng đen thì còn có cơ hội sửa chữa. Tiểu Vương mặc dù trẻ tuổi nóng tính nhưng trong lòng y còn có tinh thần trọng nghĩa nếu không cũng sẽ không có thái độ thù địch với tôi như vậy. Cán bộ Ủy ban kỷ luật chúng ta không phải cần tinh thần này sao?
Hứa Lập đứng lên rót nước cho Thang Tùng Minh.
Thang Tùng Minh cầm chén nước Hứa Lập đưa tới, y nhìn chằm chằm Hứa Lập một lát rồi đột nhiên mỉm cười.
- Đã lâu rồi không thấy người như cậu. Tôi đã đọc tài liệu của cậu, cậu năm nay mới 20 phải không. Nói ra thì cậu còn kém thằng cháu ngoại kia của tôi một tuổi. Nhưng nhìn cách xử sự của cậu thì không giống như người thanh niên tuổi đôi mươi, mà ngược lại giống một người trung niên đã trải qua bao biến cố. Cậu chẳng những không hề sợ chúng tôi mà còn tiến dần từng bước, hơn nữa không để lộ tăm tích gì.
- Trưởng phòng Thang quá khen rồi. Tôi chỉ là không thẹn với lương tâm nên không sợ các vị mà thôi. Chẳng lẽ các đồng chí Ủy ban kỷ luật tỉnh lại hy vọng mọi người nhìn thấy mình đều sợ ư?
Hứa Lập khẽ cười nói.
Thang Tùng Minh thấy Hứa Lập lúc này còn trấn định như vậy, y không khỏi có vài phần cảm tình với Hứa Lập. Y thầm nghĩ Hứa Lập này có lẽ thật sự không có hành vi vi phạm pháp luật, nếu không giờ này sao hắn còn bình tĩnh đến thế. Trong tay Thang Tùng Minh giờ cũng không có chứng cứ khác có thể chứng minh Hứa Lập phạm pháp, cho nên y dứt khoát không nói chuyện này với Hứa Lập nữa. ngược lại y nói chuyện đủ thứ từ nam tới bắc với Hứa Lập, hai người nói chuyện hơn tiếng tới tận khi bên ngoài có người gõ cửa mới dừng lại.
Đẩy cửa vào là một nhân viên của tổ điều tra, y bối rối đứng đó và thở hổn hển nói với Thang Tùng Minh.
- Trưởng phòng Thang, không xong, bên ngoài có mấy chục người nói muốn gặp lãnh đạo.
Thang Tùng Minh vội hỏi.
- Bọn họ là ai? Tới làm gì?
- Bọn họ nói là thôn dân của xã Nhị Đạo, bọn họ nghe nói chúng ta dẫn phó chủ tịch xã Hứa về nên tìm tới chúng ta để nói lý.
- Người dân xã Nhị Đạo?
Thang Tùng Minh nhíu mày, lúc này y đã nghe được tiếng ồn òa ở dưới lầu. Thang Tùng Minh nhìn thoáng qua Hứa Lập, không ngờ còn có người lên nói chuyện giúp Hứa Lập.
- Tôi xuống một chút, cậu ở đây với phó chủ tịch xã Hứa, tôi đi rồi về ngay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]