Chẳng qua đây cũng không quan trọng, quan trọng là vừa nãy Tiếu Lợi Phi đọc qua tài liệu thấy hạng mục này sau khi xây dựng xong và đưa vào sản xuất thì hàng năm sẽ thu được trên trăm triệu, mình chỉ cần từ đó kiếm một phần nhỏ cũng tốt hơn nhiều so với mình bây giờ. Càng quan trọng hơn là mình cũng không có địa vị đặc biệt gì ở trong nhà, mình hơn 30 tuổi mà đến giờ vẫn không có công việc, không có tài sản riêng, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào thể diện của ông bố mà buôn bán một chút đồ dùng cho các Sở công an như áo chống đạn, mũ… để kiếm chút tiền nhỏ. Đừng nói bố mẹ xem thường mình, ngay cả anh chị em cũng ít qua lại với mình. Ngay cả mình cứ nghĩ tới cũng thấy chán nản mà cũng không có biện pháp gì. Không có ông bố thì mình không là gì cả, sợ rằng chỉ có thể như dân chúng bình thường lo lắng kiếm ăn qua ngày.
Nhưng nếu mình thật sự tham gia vào hạng mục khai thác mỏ Molybdenum này thì thân phận địa vị của mình thoáng cái tăng lên rất nhiều, mình cũng có thể đứng thẳng trước mặt bố mẹ, anh chị. Chỉ là đến bây giờ mình còn không rõ Hứa Lập này rốt cuộc sẽ để mình làm gì, cùng với chia mình bao nhiêu lợi ích?
- Phó chủ tịch xã Hứa?
Tiếu Lợi Phi nếu đã nhìn ra được Hứa Lập này là người chủ trì thì đương nhiên sẽ nói chuyện với Hứa Lập.
- Cậu cứ nói thẳng xem tìm tôi là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2537637/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.