Nhân viên phục vụ đi rồi, Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa ngồi xuống, Phạm Ngọc Hoa nhỏ giọng nói:
- Em sớm nghe nói đồ ăn ở đây đắt tiền, xa hoa nhưng không thể đắt như vậy được, ăn một bữa mà một van, còn ai dám đến ăn. Em ở đây có ít tiền, anh cầm lấy mà dùng.
Thấy Phạm Ngọc Hoa lấy ví ra muốn đưa tiền cho mình, Hứa Lập cười nói:
- Được rồi, mời em ăn một bữa mà thôi, anh có thể mời được. Anh đã nói với em rồi, anh cùng bạn học có mở một công ty, cổ phần ở công ty hàng năm anh cũng được không ít tiền.
- Nhưng có tiền không thể phung phí như vậy. Có tiền anh phải tiết kiệm, ít nhất để mua nhà chứ, dì và thúc thúc mùa đông còn phải dùng lò sưởi, anh sao lại phung phí thế.
Hứa Lập nghe xong tâm lý căng thẳng, sao mình lại quên chuyện này, huyện Giang Ninh nằm ở phía đông bắc đến mùa đông lúc lạnh nhất phải xuống tới âm ba mươi độ. Bố vì không muốn để nhà lạnh mà mỗi ngày đều phải nhóm lò đốt rất nhiều than, ông bị bệnh viêm phổi cũng chính là vì hàng năm nhóm lò sưởi ấm mà ra. Bây giờ mình có nhiều tiền nhưng lại chưa làm gì cho cha mẹ được, vẫn để bố mẹ ở trong căn hộ tập thể nhỏ đó, như vậy chính là phụ công ơn dưỡng dục của cha mẹ.
Hứa Lập nắm tay Phạm Ngọc Hoa nói:
- Cám ơn em, nếu không có em nhắc nhở anh đã quên rồi, anh đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2537600/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.