Mắt Kính nói chuyện điện thoại 10 phút, cuối cùng cũng kêu lên:
- Xong, ba tôi đồng ý giúp, nội trong hai ngày sẽ giúp Túc tử ông chuyển tiền sang Hongkong với danh nghĩa công ty ba tôi. Về phần giấy căn cước cũng xin được hẳng qua kỳ hạn chỉ có một tuần, đến lúc đó ông ông lời hay lỗ ba tôi sẽ không chịu bất cứ một trách nhiệm gì.
- Cảm ơn ba ông giúp tôi. Nếu buôn bán có lời tôi sẽ chia phần cho các ông.
Hứa Lập thấy xong việc nên rất vui.
Mặc dù đã có hai chục triệu nhưng Hứa Lập vẫn rất bình thường. Trong ngày nghỉ sáng nào hắn cũng luyện tập, không có việc gì thì lên thư viện. Số tiền trong ngân hàng cũng thuận lợi chuyển đến Hongkong với tên của Hứa Lập.
Ngày 7 tháng 10, Hứa Lập xin nghỉ phép một tuần rồi đi theo một đoàn khảo sát của công ty Viễn Thắng lên máy bay bay tới Hongkong.
Mặc dù Tôn Đắc Viễn chưa từng gặp Hứa Lập trước đó nhưng qua lời kể của con trai nên biết đôi chút về mấy cậu bạn cùng phòng với con mình. Biết tin Hứa Lập – một cậu thanh niên mới hơn 18 tuổi trúng thưởng hai mươi triệu nhưng không tự mãn, kiêu ngạo, ngược lại còn rất tự tin và quyết tâm đầu tư vào thị trường chứng khoán Hongkong, được ăn cả ngã về không; chính điều này làm Tôn Đắc Viễn có cái nhìn mới với Hứa Lập.
Dù sao trong mắt Tôn Đắc Viễn thì Hứa Lập cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi nhưng lại có khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2537457/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.