Do Tên Béo và Đăng Pháo yêu cầu nên Hứa Lập sau khi chuyển hết tiền vào tài khoản đã đề xuất với ngân hàng cho xem 20 triệu tiền mặt của mình là bao nhiêu. Phía ngân hàng cũng không dám chậm trễ với người thanh niên trẻ tuổi có nhiều tiền như vậy, bọn họ lập tức cử một phó giám đốc đến tiếp đãi Hứa Lập. Nghe yêu cầu của Hứa Lập, ông ta cũng không dám từ chối. Ngân hàng bây giờ cạnh tranh rất kịch liệt, có người gửi hai mươi triệu cũng không phải số tiền nhỏ. Người có số tiền lớn như vậy nếu không cho hắn xem thì hắn hoàn toàn có thể gọi cho bất kỳ một ngân hàng nào ở Bắc Kinh, có khi họ còn cử hẳn một đội bảo an mang trực tiếp 20 triệu tiền mặt đến tận nơi cho người thanh niên này xem tại chỗ..
Vì thế sau khi xin chỉ thị của lãnh đạo cấp trên, vị phó tổng giám đốc dẫn năm người vào hầm chứa tiền khiến cho mọi người có dịp mở rộng tầm mắt. Trong kho của ngân hàng không chỉ có hai chục triệu mà có rất nhiều tiền trước mặt.
Hai chục triệu viết trên giấy so với ở đây thì là một đống tiền cao hơn người rất nhiều khiến con người ta muốn tới hôn lên. Nếu không phải bên cạnh lúc nào cũng có người bảo vệ thì tên Béo nhất định nằm lên đống tiền lăn qua lăm lại.
Hạng Long nghe mọi người mọi người kể xong, hắn trợn mắt há mồm. Hắn thật không ngờ mọi người chỉ ở đây có một ngày mà có thật nhiều chuyện xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-quan/2537452/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.