Chương trước
Chương sau
Cả tiết ba, Hoắc Duệ chỉ điên cuồng rửa tay trong nhà vệ sinh.
Mùi hương từ cổ tay, cũng may là hắn không xịt loạn lên quần áo, người bán lừa đảo đó nói với hắn là xịt loại nước hoa này lên người thì người yêu chắc chắn sẽ cực kì thích, hắn xịt gần nửa bình lên cổ tay mình, thiếu chút thì ngạt chết.
Hắn mất thêm mấy nghìn tệ để người ở store mang đến.
Hoắc Duệ trực tiếp kéo nhãn hàng kia vào danh sách đen.
Mãi cho đến khi mùi nước rửa tay át đi mùi nước hoa, Hoắc Duệ mới trở vè phòng học, mặt cực kì khó ở.
Chưa hết buổi sáng, diễn đàn lại có một bài viết hot.
##
Lầu 1 (Chủ thớt): Hức, tui đang đi học, ngoài cửa đột nhiên có một mùi hương, một mùi nước hoa cực kì nồng nặc, như kiểu trộn rất nhiều hoa một chỗ... Sau đó tui nhìn thấy Thần thoại biến mất trước mắt tui
Lầu 2: Bậy nào, Thần thoại sao có thể xịt nước hoa
Lầu 5: Nói không chừng người ta đang yêu đương đấy? Mấy ngày trước không phải là có tin đồn là hắn đang theo đuổi cô gái kia sao
Lầu 10: Đừng mà à à à à thà hắn cùng với Thẩm Dũ còn hơn!!
Lầu 20: Hủ nữ cút đi! Không để cho người ta yêu đương bình thường sao?
Lầu 23: Hủ nữ lầu trên đúng là lắm chuyện, yy thì được, nhưng lúc Thần thoại học cấp 2 đã đánh một nữ sinh nhập viện, trường trung học phụ thuộc của Văn Lễ đều biết.
Lầu 30: Đừng bịa chuyện được không? Tôi cũng là ở trường phụ thuộc, Thần thoại và nữ sinh kia chẳng liên quan gì đến nhau gì cả, nghe thấy chưa? Hơn nữa đánh người cũng không đánh nữ sinh kia.
Lầu 33: Chính là đánh người, hê hê
Lầu 40: Đừng có mà dở hơi, report rồi, chúng mày còn để tên thật đấy, cảm ơn tao đã report cứu chúng mày một mạng đi
Chưa hết buổi sáng, bài viết hot kia biến mất, thiếu mất quần chúng hóng drama chuyên nghiệp là Tống Dương, đến Thẩm Dũ cũng không thể thấy bài viết đó nữa.
Tiết thứ tư là tiết lịch sử, vì phải tiến hành viết chính tả, sau tiết thứ ba trong lớp đều là tiếng học thuộc bài, dĩ nhiên còn tiếng ồn ào của mấy người rỗi việc.
Thẩm Dũ một tay cầm bút nhỏ giọng đọc thuộc bài, luôn học thuộc nội dung trong vở.
Cậu học thuộc lòng còn đơn giản hơn luyện đề nhiều.
Một tay khác đưa hộp kẹo cho Hoắc Duệ.
Thẩm Dũ chuẩn bị rất nhiều hộp kẹo, mặc dù Hoắc Duệ ngoài miệng nói không ăn, nhưng lại luôn ngửi thấy mùi kẹo trái cây trên người hắn.
Thấy Hoắc Duệ không nhận, cậu chỉ có thể nhỏ giọng dỗ dành: "Thật sự không có đâu."
Thật ra thì vẫn có mùi, chỉ là không còn gay mũi như trước nữa, bị mùi nước rửa tay pha loãng đi rất nhiều.
Hoắc Duệ sầm mặt lại ngửi cổ tay thêm một lần nữa, khứu giác của hắn sắp liệt rồi.
Hắn không mặc áo khoác, xắn ống tay áo sơ mi lên, da cổ tay kia đều bị rửa đến tróc ra.
Thẩm Dũ dứt khoát để bút xuống, hai ba phút nữa mới vào học, nước đến chân mới nhảy cũng chẳng nhảy nổi nữa, cậu đã thuộc được một nửa, lần chép chính tả này hẳn là có thể đạt yêu cầu.
Cậu xoay người liếc nhìn cổ tay phải Hoắc Duệ để trên bàn đang hận đến mức muốn chặt đi, hai người bạn cùng lớp vô tội ngồi hàng trước sợ bị vạ lây, đã sớm dời ghế chuyển đến bàn mình, hai người chen chúc trong không gian hẹp như bánh kẹp thịt.
Thẩm Dũ có thể đoán được Hoắc Duệ tại sao lại tự nhiên tự lành xịt nước hoa, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Người này cũng không phải là không đáp lại lời tỏ tình của mình, có lẽ là thấy thơm thơm một chút sẽ khiến cho người ta càng thích hơn.
Mặc dù trên người hắn có là mùi mồ hôi đi nữa, Thẩm Dũ cũng sẽ không cảm thấy có gì khó ngửi cả.
Thẩm Dũ có chút đau lòng chạm vào cổ tay Hoắc Duệ một cái, da Hoắc Duệ không trắng, nhưng cổ tay và lòng bàn tay lại bị cọ đến đỏ lên, da lạnh như băng, thời tiết lạnh như vậy, người này còn vào nhà vệ sinh xả nước vào tay suốt một tiết học.
Còn tưởng hắn sẽ về kí túc đổi một bộ quần áo khác.
"Đau không?"
Sao người này lại ngốc như vậy.
Hoắc Duệ nhăn mày: "Không."
Hắn cũng không phải là con gái, có mỗi thế này cũng không đến mức thấy đau, không phải chỉ là cọ rửa nhiều hơn mấy lần sao.
Thẩm Dũ cúi người, vươn tới chỗ cánh tay Hoắc Duệ đang giả chết, vì không khống chế được cường độ, chóp mũi tiến sát lại gần phần da cổ tay.
Mùi nước hoa hoà trộn lẫn mùi nước rửa tay, chui thẳng vào trong mũi.
Thẩm Dũ chỉ ngừng mấy giây, ở chỗ Thẩm Dũ không thấy được, sống lưng Hoắc Duệ bỗng dưng thẳng tắp.
Cảm giác hơi buồn buồn ở cổ tay, nhiệt độ chóp mũi Thẩm Dũ cao hơn da tay của hắn một chút, Hoắc Duệ chỉ cảm thấy có vật gì đó truyền tới vỏ não hắn, như bắn pháo hoa trong đầu.
"Thơm lắm, thật đó, không tin cậu thử ngửi xem." Thẩm Dũ chém gió không chớp mắt.
Hoắc Duệ không duy trì tư thế im như tượng nữa, không nói gì, bản thân hắn cũng không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi.
Lại dỗ trẻ con nữa.
Hắn dời về chỗ ngồi, nhìn khuôn mặt nam sinh đang chậm rãi rời đi, không biết là do ánh mặt trời hay ánh đèn chiếu vào, Hoắc Duệ dường như đang nhìn thấy Thẩm Dũ mặc quần áo ở nhà, cũng cúi người cẩn thận xử lí vết thương trên tay hắn như vậy, nhưng chớp mắt một cái, lại thấy Thẩm Dũ mặc đồng phục học sinh.
Nhịp tim của Hoắc Duệ rơi mất nửa nhịp.
Tuyệt đối chỉ có gần nửa nhịp, nhiều hơn hắn cũng sẽ không thú nhận.
Hoắc Duệ nhanh mồm nhanh miệng: "Đau."
Thẩm Dũ: "...?"
Hoắc Duệ mở mắt liếc nhìn trần nhà, nghiêng đầu, cánh tay còn lại xích gần đến chỗ Thẩm Dũ một chút.
Giọng nói cứng rắn lặp lại một lần nữa: "Đau."
"Đm, đại ca và bạn cùng bàn đang làm gì thế?" Lục Sơ Hành ngáp một cái, nghe tiếng chuông vào học, mệt mỏi quay đầu.
Sao bạn cùng bàn lại hôn tay đại ca!!!
Hứ, lại còn đổi sang tay khác!
Nghe thấy vậy, Thích Vinh cũng quay đầu lại, Thẩm Dũ đang cúi thấp đầu, sát chỗ cổ tay đại ca, ở giữa chỉ cách một chút khoảng trống như vậy, mặt đại ca mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng Thích Vinh lại cảm thấy, hắn hình như nhìn thấu được sự hưởng thụ của đại ca.
Sau đó hắn tóm lấy đầu của Lục Sơ Hành: "Còn chưa hôn đâu... chắc là đang thổi phù phù...?"
Thích Vinh không chắc chắn lắm, nói xong chính bản thân hắn cũng không tưởng tượng nổi, sao lại kì lạ như vậy.
Dù sao thì cũng chưa hôn, hắn ngồi gần, vẫn nhìn ra được.
Lục Sơ Hành: "..."
Vậy thôi cũng đủ đáng sợ rồi!
Hắn lại nghi ngờ về mấy bài viết về cp trên diễn đàn kia, nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống mà.
Ý thức được mình đang nghĩ cái gì, Lục Sơ Hành lắc lắc đầu, hắn bị vấy bẩn rồi! Sao lại có tư tưởng kì quái như vậy chứ! Đại ca không phải vẫn đang theo đuổi cô gái nào đó sao!
...
Tiết cuối của chiều thứ tư, là sinh hoạt lớp theo lịch của trường, bình thường không có chuyện gì đặc biệt, căn bản là sẽ không dành một tiết học để sinh hoạt lớp, chương trình học bình thường cũng đã không kịp, lại còn mơ mộng đòi ngồi đực mặt ra một tiết học!
Mấy giáo viên dạy môn chính không ai dạy bù vào tiết là may rồi.
Tống Dương lại trốn sau bàn học ăn cái gì đó, luôn luôn ngửi mùi bên cạnh.
"Sao đã qua một ngày rồi, mùi nước hoa vẫn không nhạt đi?" Hắn cả ngày đều phải chạy đi tập huấn, vừa bị huấn luyện viên đuổi về.
Bạn cùng bàn Tống Dương đau khổ tột cùng: "Vì Thẩm Dũ cũng xịt nước hoa."
Có trời mới biết hai người này bị bệnh gì, trên người Hoắc Duệ có mùi nước hoa và nước rửa tay thì cũng kệ đi, sau khi ăn trưa xong trở về, đến cả Thẩm Dũ cũng toàn mùi nước hoa, mấy người ngồi gần đó như bọn họ cảm thấy bị bức hại.
Bên ngoài lạnh như vậy, cửa sổ cuối lớp vẫn phải để mở cả ngày.
Hiện giờ đã nhạt đi không ít.
Trương Kiến Thanh ném một đống tài liệu lên bàn giáo viên, lớp học trong chớp mắt đã yên tĩnh lại.
"Tiết này, có mấy chuyện." Ông quét mắt quanh lớp học, Thẩm Dũ gần đây chăm chỉ hơn lúc mới chuyển đến rất nhiều, mỗi lần ông đi ngang qua lớp cũng thấy đang ngồi học, đây là một hiện tượng rất tích cực.
Còn Hoắc Duệ, gần đây không gây chuyện cũng là chuyện tốt.
"Đầu tiên là liên quan đến đại hội thể dục thể thao, thứ năm thứ sáu tuần sau, mấy ngày nay kỷ luật lớp chúng ta rõ ràng là có vấn đề, bị thầy chủ nhiệm bắt mấy lần!"
"Đừng tưởng đại hội thể dục thể thao sắp đến, tâm tư có thể thả lỏng lúc học hành! Còn có dấu hiệu yêu sớm nữa, đừng để tôi bắt được!" Trương Kiến Thanh thay đổi giọng điệu: "Trần Niên Nhất, lên đây đọc bản kiểm điểm."
Tiếng ồn ào vang lên.
Còn tưởng chuyện này cho qua rồi.
Trần Niên Nhất lại chẳng thèm để ý, bản kiểm điểm chỉ là không nên yêu sớm, không nên bắt cá hai tay, không nên lừa dối bạn nữ, khiến cho học sinh hai trường hiểu lầm không cần thiết.
Chuyện của bản thân hắn cũng không cần phải xử lý nghiêm trọng như vậy, nhưng nữ sinh trường nghề kia làm loạn lên, ầm ĩ từ trường bọn họ đến trường nghề bên kia, yêu cầu trường học phải ra mặt giải thích.
Trần Niên Nhất tự nhận đuối lý, cuối cũng vẫn là cha mẹ hắn ra mặt giải quyết, cho nữ sinh kia một khoản phí chia tay kếch xù.
Chuyện này không mấy người biết, ngay cả Trương Kiến Thanh cũng không biết.
Đọc xong bản kiểm điểm, Trương Kiến Thanh lại nhắc tới chuyện Trương Văn Lý và Khương Châu lúc trước, mặc dù Khương Châu chuyển trường rồi, nhưng chuyện này xảy ra ở trường bọn họ.
"Cũng liên quan đến chuyện Khương Châu bị đánh, hiểu được ngọn nguồn sự việc, tuyệt đối không nhân nhượng bất cứ hành vi bạo lực học đường nào."
Trương Kiến Thanh giải thích một chút, đám nhóc này đã không còn là trẻ con, mấy đứa cũng mười bảy mười tám tuổi, đã gần đến ngưỡng trưởng thành, có quyền được biết một ít chuyện, ít nhất cũng phải biết nhận lỗi sau khi phạm sai lầm.
Đây không phải là xử phạt công khai, mà để cho Trương Văn Lý biết, người trưởng thành, cũng phải chịu trách nhiệm với hành động của mình, cũng là để cho các em khác biết, thế nào là trưởng thành.
Con người, phải biết rằng nếu làm sai sẽ gây ra hậu quả.
"Trương Văn Lý, Thẩm Dũ, Hoắc Duệ ba học sinh ở trường bên gây sự, bạn Trương Văn Lý là chủ mưu, Thẩm Dũ và Hoắc Duệ thuộc phạm vi nhắm đến, đối với bạn Trương Văn Lý hình thức phạt ghi lỗi, hi vọng các em cản thận."
Tiếp đó, ông lại thao thao bất tuyệt, gì mà trường học là nơi để học tập, không phải để bọn họ đánh nhau yêu đương, mặc dù đa số mọi người nghe tai trái ra tai phải, nhưng cũng coi như xua tan một số ý niệm của vài bạn học với chuyện của Khương Châu.
Sau khi Khương Châu chuyển trường, Trương Văn Lý cũng trầm mặc đi rất nhiều, cũng chỉ chú tâm vào học hành, lúc đọc bản kiểm điểm có thể là cảm thấy quá xấu hổ, nhớ đến là lại khóc.
Cuối cùng, hắn đứng ở bục giảng cúi mình một cái thật sâu về phía Thẩm Dũ.
"Xin lỗi, bạn Thẩm Dũ."
Trương Văn Lý đọc xong, là Thẩm Dũ, bản kiểm điểm của Thẩm Dũ rất quy củ, không phơi ra khuyết điểm gì, chẳng qua là bên trong có rất nhiều chữ chính Thẩm Dũ viết cũng không nhận ra, đều thuộc về hiện trường.
Cuối cùng là Hoắc Duệ, hắn vừa mở miệng ra là ba chữ "Em sai rồi", mọi người chưa từng thấy Thần thoại nghiêm túc đọc bản kiểm điểm, trước đây ngay cả viết bản kiểm điểm hắn cũng lười viết, cả lớp để dựng tai lên nghe.
Sau đó nghe được câu "Em sai rồi" vô số lần.
Đến mức sắp không nhận ra ba chữ này nữa!
Trương Kiến Thanh cảm thấy huyết áp mình tăng vọt.
"Sau đại hội thể dục thể thao là liên thi toàn tỉnh, các em nghĩ mình còn bao nhiêu thời gian? Nhìn lớp mười hai đi! Giờ cũng đã bắt đầu thi thử rồi! Sao nào, nửa đêm có nghe thấy tiếng khóc của phòng bên cạnh không? Các em hiện tại học cho giỏi, sau này lớp mười hai, chính các em sẽ là người nửa đêm lén khóc trong phòng ngủ đấy!"
...
"Hoắc Duệ thật không hổ là Hoắc Duệ, nhìn sắc mặt của Hói Hói đi, đen như than... Đọc em sai rồi nhiều như vậy..."
"Trương Văn Lý cũng thật thảm, theo như tao thấy đều là chuyện của Khương Châu, trước cảm thấy tính người này xấu, không chịu được cảnh người khác giỏi hơn hắn..."
"Nhanh học thuộc bài đi, mai còn kiểm tra trắc nghiệm."
"..."
Giờ tự học buổi tối, mùi hương truong lớp cuối cùng cũng nhạt hẳn đi.
Thẩm Dũ và Hoắc Duệ cùng trở về kí túc thay đồng phục, Lục Sơ Hành không nhịn được soi mói: "Đại ca và bạn cùng bàn chắc chắn bị điên rồi."
Thích Vinh như đang suy nghĩ gì đó, không trả lời hắn.
"Đề bài này, tôi vẫn chưa hiểu, sao lại áp dụng công thức đấy." Thẩm Dũ cắn nắp bút vẻ mặt thành thật đưa bài sáng nay Trương Kiến Thanh giảng cho Hoắc Duệ, cậu cũng biết, môn mình yếu nhất là toán.
Toán hiện tại chẳng vận dụng gì được vào công việc sau này cả.
Trừ khi lằ muốn học lên chuyên ngành, nghiên cứu.
Hoắc Duệ ngáp một cái, giảng đề cho cậu: "Trước hết đọc lại đề một lần."
"Đừng cắn nắp bút nữa." Nắp bút bẩn như vậy, sau này mình hôn cậu ta, không phải là hôn một chiếc miệng toàn nắp bút sao?
Thẩm Dũ nghe lời hắn nghiêm túc đọc lại, Hoắc Duệ lại phân tích bẫy trong dạng bài này cho cậu.
Thẩm Dũ cái hiểu cái không, nhưng vẻ ngoài ngoan ngoãn, thêm chút mờ mịt, ánh mắt có chút ẩm, có thể vì quá mệt nên mới ngáp.
Hoắc Duệ khó khăn di chuyển tầm mắt của mình khỏi mặt Thẩm Dũ.
Lục Sơ Hành hơi dựa vào tường, vừa chơi game vừa cảm thán: "Đại ca thay đổi rồi, con trai đang yêu ai cũng như vậy sao? Bắt đầu nhiệt tình học tập."
Thích Vinh cứng họng: "Tao lên diễn đàn đọc mấy bài viết kia một chút."
"Chưa từng thấy chị dâu của chúng ta lần nào, số kiếp thảm thương biết bao?"
"Chẳng nhẽ đại ca yêu qua mạng?"
Nói xong, cô lại đưa một chai sữa chua: "Đây là quà cảm ơn, tặng anh, cảm ơn."
Lục Sơ Hành oa một tiếng, còn chưa kịp điều chỉnh tư thế, Nhan Chỉ liền chạy đi.
"Haiz, tấm thiệp nhất định là tiện tay đưa, chủ yếu vẫn là bị tao mê hoặc." Vừa nói, Lục Sơ Hành lại vừa ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dũ, thò đầu ra gác lên bàn cậu, đưa tấm thiệp cho Thẩm Dũ: "Em gái trước đó gửi cậu."
Hắn nhíu mày, dáng vẻ hóng hớt.
Thẩm Dũ lại ngạc nhiên một chút, theo bản năng liếc nhìn sang Hoắc Duệ.
Đúng như dự đoán, sắc mặt Hoắc Duệ lập tức khó ở.
"Sao sao sao, viết gì đấy?" Lục Sơ Hành không cảm nhận nguy hiểm, còn sáp lại để hóng chuyện.
Thích Vinh lôi hắn về, Lục Sơ Hành ịn mông ngồi xuống đất.
"Không, mày kéo tao cái gì! Tao chỉ quan tâm bạn cùng bàn một chút thôi mà!"
Thích Vinh liếc nhìn sắc mặt đại ca, lựa chọn câm mồm.
Bằng không trở về, hắn phải xử lý hậu sự cho Lục Sơ Hành.
Thẩm Dũ liếc nhìn tấm thiệp nhỏ, phía trên còn có mùi thơm của bơ, chỉ viết mấy chữ.
Gửi cho yêu tinh phiền phức
Chữ viết rất quen.
Thẩm Dũ mím chặt môi, hẳn là trong bánh ngọt, theo bản năng nhíu mày lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.