Dinh Thư Di mơ một giấc mơ rất dài. Cô thấy con trai mình đã lớn còn có người yêu. Cô giống mẹ mình đi theo dõi xem có phải là thật không? Cô còn mơ thấy mình nhận được giải vinh dự trong diễn xuất, tác phẩm của cô được rất nhiều người yêu thích. Chồng cô lên sân khấu tặng một boá hoa hồng rất lớn. Dinh Thư Di rất vui nhận lấy.
Đột nhiên đèn sân khấu tắt, người liền biến mất, không gian xung quanh rơi vào tĩnh lặng.
Dinh Thư Di gọi: "A Lãng, anh đang ở đâu? Anh lên tiếng đi." Cô rất sợ, chồng cô tại sao vừa đứng đó lại biến mất rồi.
Cổ họng đau quá. Dinh Thư Di lại nghe được một âm thanh, cô đi theo hướng âm thanh phát ra đó, có một bàn tay nhỏ cằm lấy tay cô.
Dinh Thư Di nắm lấy rồi từ từ mở mắt ra.
"Chói quá." Giọng cô khản đặc, tay không có sức đưa lên.
Âm thanh lại rõ ràng bên tai hơn: "ma ma, ma ma."
Là giọng trẻ con, con nhà ai lại để ở đây, cô nhớ con trai mình còn chưa biết nói đâu.
"Tiểu Di con tỉnh rồi à, con làm mẹ sợ muốn chết, đột nhiên lại hôn mê đến mấy tháng trời." Mễ Lam ôm lấy con gái mình khóc bù lu bù loa.
Dinh Thư Di đẩy đẩy bà chỉ vào miệng mình. Mễ Lam liền hiểu lấy ít nước chậm chậm nhẹ lên môi cô, cho cô từ từ thấm giọng. Đến khi cô thông thuận hơn câu đầu tiên liền hồi hộp mà hỏi.
"Mẹ, A Lãng, A Lãng sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-mot-nhanh-hoa/3590706/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.