Gọi cho A Quang nhưng hắn không bắt máy. Lãng Triệt đành gọi cho Mễ Lam hỏi bà xem cô có về nhà chính không? Vì nhà của bọn họ hiện tại hắn đang ở đây, không thấy người về.
"Con yên tâm nó ở một nơi an toàn, tạm thời vài ngày để nó ổn định tâm tình đi." Bà chỉ nói vậy không định tiết lộ cô đang ở đâu. Lãng Triệt cũng biết là vậy nhưng kêu hắn đợi vài ngày làm sao đợi nổi.
Hai ngày sau.
Lãng Triệt không có dự định về nhà của mình dù đã khôi phục thân phân, hắn thích ở nơi tràn đầy ấm áp trước giờ của bọn họ. Tranh thủ lúc cô không có ở đây cho người mang đồ đến rồi sửa chửa vài nơi.
Đem phòng của hắn trước đây làm thành phòng làm việc, cô và hắn vẫn sẽ ngủ chung một phòng.
Đã hai ngày trôi qua không được nhìn thấy cô hắn liền không thể chịu được nữa, nhưng người phái đi tìm lại tìm không ra tung tích. Lần đầu tiên cảm thấy bất lực.
Đột nhiên có cuộc gọi của A Quang đến.
"Cô ấy sốt hai ngày nay chưa tỉnh, anh đến thăm cô ấy đi."
Lãng Triệt lần này thấy A Quang vừa mắt vô cùng.
"Cám ơn."
Thật ra A Quang cũng không nguyện ý làm, nhưng ngài Brian nói tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược, gọi người đến là cách tốt nhất. Ngài ấy đã nói vậy hắn làm sao dám làm trái lời.
(...J
Chỉ ba mươi phút sau Lãng Triệt đã đến một toàn dinh thự lớn theo địa chỉ A Quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-mot-nhanh-hoa/3590698/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.