Lãng Triệt đã thay đổi lại trang phục hằng ngày. Hắn vừa mở cửa ra người bên trong nhà liền bay tới ôm lấy hắn.
Dinh Thư Di kiểm tra một lượt không có vết thương mới thở phào yên tâm: "Làm em sợ cả buổi."
Cô ngước lên nhìn người đối diện từ lúc bước chân vào nhà chỉ im lặng nhìn cô không hé mồm nói nửa lời, chắc là do bị doạ sợ rồi đây, cô liền sờ lên mặt hắn giọng mềm mại: "Thật không muốn rời anh nửa bước."
Hôm nay lỗi tại cô, nếu không vướng vào việc kia làm sao lại về trễ thế này. Người của cô cũng không ra ngoài tìm mà bị bắt nạt.
"Là tại em."
Lãng Triệt nhìn cô chăm chú, cô không biết hắn như mới từ địa ngục trở về đâu, trái tim treo lơ lửng cả tối nay.
Hắn là người chiếm hữu, thập chí chiếm hữu đến điên cuồng, chỉ hắn mới hiểu bản thân mình có bao nhiêu cố chấp với cô.
"Anh làm sao vậy? Anh nói gì đi?" Cô thật lo lắng mà. Sợ đến á khẩu luôn rồi kìa. Tên cướp nào để bà biết được đánh què hai chân tên đó luôn mới hả giận.
"Đúng vậy, là tại em, tất cả là tại em, bồi thường đi."
Một người nghĩ chuyện này một người nghĩ chuyện khác, đến khi cô bị A Lãng hôn bất ngờ.
"Umm... A Lãng...Umm..." Không hề cho cô cơ hội mở miệng.
Một lúc sau cô bị bế về phòng cả người bị hôn đến mềm nhũn. Cô cảm nhận được cánh tay của hắn đang di chuyển trên khắp người cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-vi-mot-nhanh-hoa/3590691/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.