Chương trước
Chương sau
Lãng Triệt đã thay đổi lại trang phục hằng ngày. Hắn vừa mở cửa ra người bên trong nhà liền bay tới ôm lấy hắn.

Dinh Thư Di kiểm tra một lượt không có vết thương mới thở phào yên tâm: "Làm em sợ cả buổi."

Cô ngước lên nhìn người đối diện từ lúc bước chân vào nhà chỉ im lặng nhìn cô không hé mồm nói nửa lời, chắc là do bị doạ sợ rồi đây, cô liền sờ lên mặt hắn giọng mềm mại: "Thật không muốn rời anh nửa bước."

Hôm nay lỗi tại cô, nếu không vướng vào việc kia làm sao lại về trễ thế này. Người của cô cũng không ra ngoài tìm mà bị bắt nạt.

"Là tại em."

Lãng Triệt nhìn cô chăm chú, cô không biết hắn như mới từ địa ngục trở về đâu, trái tim treo lơ lửng cả tối nay.

Hắn là người chiếm hữu, thập chí chiếm hữu đến điên cuồng, chỉ hắn mới hiểu bản thân mình có bao nhiêu cố chấp với cô.

"Anh làm sao vậy? Anh nói gì đi?" Cô thật lo lắng mà. Sợ đến á khẩu luôn rồi kìa. Tên cướp nào để bà biết được đánh què hai chân tên đó luôn mới hả giận.

"Đúng vậy, là tại em, tất cả là tại em, bồi thường đi."

Một người nghĩ chuyện này một người nghĩ chuyện khác, đến khi cô bị A Lãng hôn bất ngờ.

"Umm... A Lãng...Umm..." Không hề cho cô cơ hội mở miệng.

Một lúc sau cô bị bế về phòng cả người bị hôn đến mềm nhũn. Cô cảm nhận được cánh tay của hắn đang di chuyển trên khắp người cô.

"A Lãng! Em rất nóng, muốn đi tắm." Không biết sao cơ thể lại nóng lên quá, cô vừa tắm không lâu mà.

"Um." Giọng hắn khàn đến độ trầm xuống. Khi nói bên tai làm Dinh Thư Di cả người mất tự nhiên, lại nghe hắn nói: "Anh muốn tắm cùng em."

Cô mất tự nhiên choàng tay qua cổ hắn, mặc hắn sờ soạn lung tung, không đẩy người ra vì lo hắn sẽ không vui.

Người này được một đòi hai, cô không thể thất thế liền nói đùa như mọi khi: "Sau đó có ngủ cùng em luôn không?"



Đến khi Dinh Thư Di ý thức được mình sắp bị ăn sạch cô mới bừng tỉnh đại ngộ. Cảm giác bản thân mình quá ngây thơ trong sáng rồi. Hôm nay hắn có chút khác, cường đại hơn mọi khi.

"A Lãng chúng ta tiến triễn quá nhanh." Cô thật sự chưa nghĩ tới thời điểm này cùng hắn như vậy. Nhưng mà quả thật tới nước này ý loạn tình mê, lý trí đã không còn giữ vững được.

Người nào đó chôn đầu vào cổ cô hôn xuống, đồ đã bị ném đi từ lâu, cứ thế quấn lấy nhau. Hắn giọng khàn đặc:

"Không nhanh. Di Di em chỉ có thể là của anh. Anh...Anh cũng sẽ chỉ là của em, có được không?"

Vế đầu đầy bá đạo khẳng định cho dù cô có đồng ý hay không, hôm nay cô phải thuộc về hắn. Vế sau lại hạ giọng như lông vũ vuốt ve trúng tâm tư của cô. Dinh Thư Di nghe được những lời này, bàn tay đang siết chặt liền thả lỏng. Sớm muộn gì cũng là của nhau, sớm một chút cũng không sao.

"A Lãng em đau, lần đầu đấy, anh có biết làm không vậy? Tên phía trên quá gấp gáp.

Một lúc sau lại nghe cô hét: "A Lãng chậm lại, đủ rồi!"

Trời gần sáng giọng cô không còn hét lên nổi nữa, chỉ có thể vỗ vỗ lưng hắn: "Anh cút đi cho em. Đồ lừa đảo nhà anh." Tên này thể lực lấy đâu ra nhiều vậy.

(...J

Dinh Thư Di bị nóng mà mở mắt ra. Cô bị người hành hạ xong lại ôm chặt suốt đêm không chịu buông.

"Nóng chết được." Cả người đầy mồ hôi. Cô đẩy tên khốn kiếp đang ngủ say như chết sang một bên. Muốn đánh cho hắn mấy cái tỉnh ngủ. Giờ phút này mới có cơ hội nhìn kỹ thân hình của A Lãng.

Lần đầu gặp chỉ thấy hắn cao gầy, gương mặt đặc biệt hút mắt nhìn, cô cứ cho rằng hắn là một thư sinh yếu đuối.

Ai ngờ xem đây, cơ bắp và múi không thiếu cái gì, nhưng được tập luyện thường xuyên vậy. Kiệt tác nha.

Dinh Thư Di sờ đến một lúc mới chợt nhớ ra. Tối qua bọn họ không có dùng biện pháp an toàn, vì nhà cô làm gì có thứ đó. Giờ phải làm sao đây.

"A Lãng tỉnh dậy."



Cô cũng muốn đi mua lắm chứ, nhưng với thân phận của cô làm sao mà tới hiệu thuốc mua loại thuốc đó. Lỡ người ta chụp được thì sao. Còn nhờ chị Chu, chắc chị ấy hét vỡ cả màng nhĩ mất.

"Anh thức dậy ngay cho em." Cô gọi mãi không chịu thức, tối qua chả phải mạnh mẽ lắm sao. Giờ lười cho ai xem, cô nhéo má hắn thật mạnh.

Lãng Triệt đau liền nhíu mày tỉnh giấc, hắn nửa tỉnh nửa mê liếc người đang nhéo mình cho đến lúc nhận ra đó là cô, đôi mắt liền chớp mấy cái mất tự nhiên quay chỗ khác.

Còn dám mặt to mặt nhỏ với cô kìa. Muốn lên trời rồi.

"Trời ạ! Bây giờ anh thẹn thùng có hơi trễ rồi không? Đừng giả heo ăn thịt hổ nữa, từ đây về sau em không thèm tin anh."

Mắng người một trận trên giường, sau đó cô bước xuống chân mỏi đến độ muốn quỳ liền nhích từng bước vào nhà vệ sinh vừa tiếp tục mắng.

(..]

Lãng Triệt đi ra ngoài nhưng hắn suy nghĩ gì đó lưỡng lự một lúc mới đến hiệu thuốc.

"Anh lấy cho tôi một viên thuốc tránh thai."

Người bán thuốc là nam thanh niên. Cậu ta đi lấy thuốc mà ánh mắt đánh giá không ngừng.

"Thuốc này không nên cho bạn gái uống thường xuyên, anh là đàn ông nên chuẩn bị sẵn biện pháp an toàn đi, tôi giới thiệu anh mấy loại..." Chưa nói giới thiệu loại gì đã nghe Lãng Triệt nói tiếp: "Lấy một loại thuốc bổ có hình dáng tương đồng với nó. Cám ơn."

Nhân viên hiệu thuốc nhướng mày, anh ta là hiểu lầm cậu trai này, thì ra người ta cũng là đã lên kế hoạch. Còn chăm chú nhìn Lãng Triệt làm chuyện xấu xa.

Hắn tỉ mỉ bỏ viên thuốc bổ vào vị trí của viên thuốc kia. Cứ thể đổi một loạt hết toàn bộ nhiều hộp.

Nhân viên ở đó phải trố mắt nhìn. Có cần kỹ tới mức đó không, thật không biết có nên khen cậu ta có tâm hay bạn gái cậu ta quá đa nghi.

Trước khi ra cửa còn nghe anh nhận viên ở đó chúc phúc: "Chúc anh sớm sinh quý tử, song hỷ lâm môn nha."

Lãng Triệt rất hài lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.